Tôi còn muốn nói cái g nữa thì Cố Nam Phong lại thúc giục tôi: "Em
mau trở về đi, ta sẽ mau chóng tới thăm em."
Nói xong, hắn không đợi tôi nói cái gì nữa mà liền vội vàng rời đi. Lúc
hắn quay người rời đi, tôi thấy môi hắn bặm lại, bộ dáng hình như đang rất
khó chịu.
Còn cái vụ bùa chú kia làm tôi tức giận đến nỗi mất ngủ cả đêm. Đợi đến
khi trời vừa sáng, tôi không thèm đi học mà trực tiếp đi tới phố bạch.
Mẹ nó chứ, cái gì cũng không biết, còn lừa người. Đêm qua nếu không
phải Cố Nam Phong chạy đến cứu tôi, thì hiện giờ tôi đã trở thành một cô
hồn dã quỷ rồi.
Tôi nổi giận đùng đùng đi vào bạch phố, vừa định xông vào lật tẩy bộ
mặt thật của bọn họ thì tôi lại trông thấy Tống Tử Kiều. Hắn rẽ vào một
con hẻm ở phía trước.
Hiện tại tôi cũng chẳng quan tâm đấy có đúng là Tống Tử Kiều hay
không, tôi đi thẳng vào quán, người đàn ông trung niên nhìn tôi thấy lại làm
ra vẻ mặt như không thấy gì.
"Ông chủ, sao ông lại có thể lừa gạt người khác như vậy hả?" Tôi tức
giận nói: "Các người nói cho tôi mấy lá bùa chú đó lợi hại đến cỡ nào, thế
nhưng mà hôm qua ma quỷ đã tới tìm tôi. Mấy cái lá bùa ghẻ đó căn bản
chả có tác dụng gì cả."
"Ôi!!!, cháu gái, cháu không thể lừa bịp như vậy chứ." Ông chủ cười nói,
"Là cháu chủ động bảo ông cụ nhà tôi vẽ bùa chú cho cháu, không ai có thể
ngăn cản được cháu tới đây. Hơn nữa, nếu như mấy lá bùa chú của nhà
chúng tôi vô dụng thì tại sao đêm qua cháu lại tránh được một kiếp nạn?"
Lời ngụy biện của hắn ta nghe rất có đạo lý, tôi nhất thời không nói ra
được lời nào, đúng lúc này có người tới mua đồ. Tôi biết rõ cho dù có tranh