TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 182

thấy tiếng kèn Xô-na càng lúc càng to liền muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì. Chờ đến khi tôi phát hiện quần áo mình đang mặc trên người
thì tôi lập tức trở nên sững sờ. Bộ giá ý mà tôi đã khóa chặt để trong tủ
không biế từ lúc nào mà nó đã được đặt lên người tôi.

"Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu."

Trong phòng không biết lúc nào lại xuất hiện một bà mối, hai bên má

hồng hồng bờ môi cũng đỏ choét như vừa mới uống máu xong.

"Bà là ai? Tôi không đi đâu hết." Tôi ôn chặt hai bả vai, ra sức kháng cự.

Bà mối mạnh bạo dắt tay tôi đi, nghiêm nghị nói: "Đi nhanh đi. Để trễ

giờ lành sẽ không tốt đât."

Miệng tôi nói không đi, nhưng cơ thể lại bị bà mối kéo đi. Nhìn bà ấy

còn không được khỏe như tôi, ai ngờ sức lực của bà ấy lại lớn như vậy. Tôi
gào thét gọi Hạ Dương, nhưng hắn không đáp lại tôi. Tôi có chút hoài nghi
có phải là vì Hạ Dương không thích tôi, nên hắn cố tình làm ngơ lời cầu
cứu của tôi không?

Tôi vừa đi ra ngoài, thì thấy trước mặt tôi có một cỗ kiệu đỏ rực, tôi còn

chưa kịp nói gì đã bị khăn cô dâu trùm kín đầu. Rồi sau đó tôi bị đẩy vào cỗ
kiệu.

Trên đường đi, cỗ kiệu có hơi lảo đảo làm tôi rất chóng mặt. Tôi vụng

trộm vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, thì phát hiện mấy người khiêng kiệu
đều mặc áo liệm dành cho người chết và chân không chạm đất đi lên phía
trước. Đúng thực là chân không chạm đất, bọn họ chỉ dùng mũi chân để đi,
thấy vậy trong lòng tôi liền cảm thấy rất run sợ, sợ chỉ cần một trong số họ
không cẩn thật một cái là tôi sẽ văng ra khỏi kiệu.

Bà mối cách tôi không xa, vừa đi vừa vẫy vẫy cái khăn tay, khuôn mặt

tươi cười nở rộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.