TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 65

tự dưng bị ma quỷ đến quấy rối, cháu cũng không muốn như vậy a.”

Bà cô dùng vẻn vẹn một con mắt mà nhìn tôi chăm chú, tức giận nói:

“Vậy cháu có thể tránh không tiếp xúc với nó, như vậy thì làm được chứ?”
Nói xong còn cố ý nhất mạnh hỏi rốt cuộc tôi có làm được hay không.

Tôi im lặng không nói, bà cô liền bỏ lại một câu: “Cháu thật làm ta thất

vọng”, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.

Tôi biết rõ lời này của bà cô là có ý gì. Tôi nghe ba nói: Bà cô chỉ có một

mình, cả ngày ở trong miếu đạo sĩ, cũng không có người nhà, khi tôi còn
bé, lần đầu tiên bà cô trông thấy tôi liền muốn nhận tôi làm đồ đệ. Lúc ấy
ba tôi nói đợi khi tôi lớn chút nữa sẽ cho tôi sự quyết định. Sau này chúng
tôi gần như không liên lạc gì nên chuyện này cứ thế mà trôi qua. Hôm trước
bà cô có nhắc lại chuyện này nhưng tôi cũng không lập tức đồng ý. Bây giờ
nghĩ lại, may mà lúc ấy tôi không đồng ý cho qua chuyện. Dựa theo tính
tình của bà cô và tôi, nếu không phải bà ấy làm tôi tức chết thì cũng là tôi
làm bà ấy tức chết. Tôi vốn còn muốn hỏi bà cô về giấc mơ đêm qua của
tôi, bây giờ mọi chuyện biến thành thế này, tôi cũng không muốn tiến đến
hỏi bà ấy nữa.

Đúng như tôi nghĩ, mọi người tìm kiếm khắp nơi, đến tận giữa trưa cũng

chưa tìm thấy Bạch Phong. Sống không thấy người, chết không thấy xác,
thậm chí có người còn nói nên đi báo cảnh sát.

Bà cô lạnh lùng nói: “Ai nói đã nói tìm khắp mọi nơi rồi, không phải

phía sau núi còn chưa có ai tìm sao?”

Lời bà cô vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Dù sao người bình

thường có rất ít người sẽ chủ động ra sau núi, huống hồ, đêm hôm khuya
khoắt, chỉ có một mình Bạch Phong ra ngoài. Tôi lập tức liên tưởng đến
cảnh đêm qua gặp bà cô đi từ phía sau núi về. Tôi thoáng liếc nhìn bà cô
một cái, trong lòng có chút hoài nghi. Hơn nữa bà cô không phải kiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.