TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 8

Lần này là đến phiên tôi giật mình, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ba mẹ,

tôi biết rõ bọn họ không hay nói đùa, huống hồ việc này sao có thể nói đùa
được. Tôi ngây người trong chốc lát, nhịn không cho nước mắt chảy xuống,
trầm giọng hỏi: “Sao Linh Linh lại chết đột ngột vậy?”

Mẹ của tôi thở dài: “Ai biết được, nghe nói vô duyên vô cớ, tự dưng thì

chết.”

“Con mới vừa nói lúc trở về gặp Linh Linh, con bé có làm gì con

không?” Ba tôi tranh thủ thời gian hỏi.

“Không có, bọn con chỉ nói chuyện với nhau vài câu thôi.” Tôi không

nói cho ba biết là Linh Linh đưa cho tôi cái vỏ sò, ba mẹ tôi đều rất mê tín,
chắc chắn sẽ không cho phép tôi nhận đồ của người chết.

Ăn cơm xong, tôi liền sang nhà Tạ Linh Linh, thời gian đã không còn

sớm, trong linh đường chỉ còn vài người làm thuê, chính giữa là một bức
tranh chữ cực lớn, trên đó viết một chữ “Cúng”, hai ngọn nến màu trắng
trên mặt bàn không ngừng chập chờn trước gió.

Nhìn Tạ Linh Linh im lặng nằm trong quan tài thủy tinh, nhớ tới những

kỷ niệm trước kia của chúng tôi, tôi lại không nhịn được mà rơi lệ. Sắc mặt
của cô ấy đã chuyển thành màu trắng xanh, hai tay giơ ra đằng trước giống
như đang chống lại cái gì đó, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút sốt ruột.
Cũng không phải là tôi chưa từng trông thấy người chết, thế nhưng đây là
lần đầu tiên tôi trông thấy có người chết một cách kỳ lạ như thế này.

“Linh Linh nhà ta chết thảm quá!” Một giọng nói già nua bỗng vang lên

làm tôi giật cả mình. Thấy người tới là bà của Linh Linh, tôi liền thở phào
nhẹ nhõm, cảm thấy bà có hàm ý khác, tôi bèn hỏi: “Bà ơi, Linh Linh chết
như thế nào?”

Bà Vương cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn xung quanh, thấy không có

ai, lúc này bà mới kéo tôi vào trong phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.