TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 82

“Ra là vậy.” Tôi gật gật đầu, xem ra chuyện này có lẽ không liên quan

đến bà cô. Nhưng tôi không hiểu, nếu chuyện này đã không liên quan đến
bà cô vậy tại sao bà Vương lại nói những người này đều do bà cô hại chết?
Còn có, đêm đó bà cô ra sau núi làm gì? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu tôi đột
nhiên hiện lên một suy nghĩ hợp lý. Cái suy nghĩ này làm tôi bất giác đứng
yên tại chỗ. Đó chính là giữa bà cô và bà Vương, nhất định đã có một
người nói dối. Giữa hai người bọn họ, bất kể là ai nói dối tôi đều khó có thể
chấp nhận. Một người là bà Vương chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn, một người
là họ hàng thân thiết của tôi, rất đáng tin cậy.

“Cháu làm sao thế?” Bà cô quay đầu lại hỏi tôi.

Tôi phục hồi lại tinh thần, chỉ im lặng lắc đầu. Dường như bà cô nhận ra

điều gì, không hỏi tôi nữa, trên đường đi hai người chúng tôi không còn nói
thêm với nhau câu nào nữa. Mấy ngày nay tôi đều bị mất ngủ, vừa trở về
nhà, tôi liền không chịu được mà chạy ngay vào phòng ngủ. Nhưng đến khi
tôi phát hiện trong phòng ngủ của mình có người thì muốn lui ra ngoài
cũng không còn kịp nữa rồi. Chắc không phải là chủ nhân của cái bàn tay
trong sương mù dày đặc kia tới tìm tôi đấy chứ? Trong người tôi bỗng chốc
liền trở nên hồi hộp, quay người lại chuẩn bị chạy.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, làm tôi phải ngừng lại ý định ban

đầu của mình.

“Thật xin lỗi, không làm em sợ chứ?”

Theo sau giọng nói trầm thấp ấy là một tiếng tạch, đèn trong phòng liền

sáng lên. Cố Nam Phong? Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn nói hắn có
việc phải rời khỏi đây một thời gian sao?

Thấy là hắn, tôi liền bình tĩnh lại: “Không. Đêm hôm khuya khoắt anh

chạy tới đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.