TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 173

Từ Phẩm Vũ nở nụ cười, “Trẻ con bây giờ hiểu biết thật đấy.”

Trần Tử Huyên hừ nhẹ một tiếng, “Không được nói sang chuyện khác.”

Cô ấy nhanh chóng mặc quần vào, nhảy tới cạnh Từ Phẩm Vũ, “Nhanh lên,

mau nói cho mình biết là ai.”

Từ Phẩm Vũ nhìn lại, “Không phải mình đã nói rồi à?”

Trần Tử Huyên giương cằm lên, “Hừ, cậu nói lúc nào chứ.”

Từ Phẩm Vũ không cam lòng yếu thế đáp lại, “Rõ ràng nói rồi!”

Thái độ như chém đinh chặt sắt của cô làm Trần Tử Huyên bỗng nhiên nhớ

lại, hình như đúng là thế.

Một buổi tối nào đó, Từ Phẩm Vũ đã gọi điện cho cô ấy, nói cái gì đó.

Thấy hai mắt Trần Tử Huyên đột nhiên trợn to, cô liền biết cô ấy đã nghĩ ra.

Từ Phẩm Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ra vẻ ‘cậu xem đi mình đâu có lừa câu’.

Trần Tử Huyên há miệng một lúc lâu không khép lại, đợi tới khi cô thay

xong quần mới tỏ vẻ khó tin, “Sao hai người lại tiến triển thần tốc như vậy?”

Từ Phẩm Vũ cầm lấy áo khoác, quay đầu lại nhìn cô ấy, nói thẳng, “Bọn

mình đã như thế ngay từ đầu rồi.”

Mấy ngày nay nhiệt độ liên xuống thất thường. Khi người ta cảm thấy trời sẽ

không mưa thì mưa lại rơi nhiệt tình, cho nên tiết thể dục phải chuyển vào sân
bóng rổ, đế giày sượt trên mặt sàn bóng loáng, phát ra tiếng vang cọt kẹt.

Từ Phẩm Vũ đã xin phép giáo viên, chỉ làm một vài động tác làm nóng cơ

thể, sau đó thảnh thơi ngồi một bên nhìn mọi người chạy vòng tròn.

Mặc dù kì ‘đèn đỏ’ có rất nhiều khó chịu, nhưng khi tới giờ thể dục thì nó lại

vô cùng thuận tiện. Đáng tiếc, cô mừng thầm không bao lâu, giáo viên thể dục
liền thông báo rằng tiết này sẽ ném bóng vào rổ, mười quả vào ba là đạt tiêu
chuẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.