TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 174

Hơn nữa, “Người nào hoàn thành cuối cùng sẽ phải ở lại thu dọn bóng.”

Tiếng nói mạnh mẽ của giáo viên thể dục vang vọng khắp nơi. Trần Tử

Huyên vỗ vai cô, hết sức đồng tình, “Khổ cho cậu rồi.”

Từ Phẩm Vũ thật sự không có chút tế báo vận động nào. Kì nào thi lại cũng

đều xin giáo viên nương tay.

Cuối cùng, người ở lại không phải Từ Phẩm Vũ thì có thể là ai đây.

Thẩm Hữu Bạch đóng cửa lại, ngoài trừ khu vực giữa sân, xung quanh đều

đã tắt đèn.

Anh nhìn thấy thiếu nữ mặc đồ thể thao, ném một quả bóng về phía chiếc rổ.

Quả bóng còn chưa bay tới rổ đã chậm rãi rơi xuống đất, bật ra xa.

Từ Phẩm Vũ thở dài, xoa lên vai và cánh tay, xoay người liền nhìn thấy anh.

Cô đứng dưới ánh đèn, cong môi lên, “Nhặt bóng giúp em đi.”

Vừa đúng lúc trước mặt Thẩm Hữu Bạch có quả bóng, anh cúi người nhặt

lên, ném ra. Lập tức quả bóng chui qua rổ.

Từ Phẩm Vũ ‘oa’ một tiếng. Nếu như lúc đi thi, có thể mượn kĩ thuật của

anh dùng mười phút là tốt rồi.

Anh đi nhặt bóng, Từ Phẩm Vũ đẩy xe đựng tới. Thẩm Hữu Bạch quay đầu

nói với cô, “Em đừng hoạt động nữa, không phải đang đến kì à?”

Cô lắc đầu, “Không sao đâu, mấy ngày đèn đỏ của em cũng không khó chịu

làm, hơn nữa sắp hết rồi.”

Thẩm Hữu Bạch nhìn cô chăm chú một lúc, giơ tay ném bóng vào xe. Lúc

này anh vẫn cài cúc cổ, thắt cà vạt, anh đi vào mấy chỗ tối tăm, gương mặt trắng
trẻo lạnh như băng.

Từ Phẩm Vũ nghiêng đầu nhìn anh, “Ăn mặc chỉnh tề thế.”

“Buổi chiều có dự giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.