TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 187

Lúc cô tiến vào, Thẩm Hữu Bạch giật mình, ánh mắt nhìn thẳng cô một giây.

Từ Phẩm Vũ quay đầu bỏ chạy.

Đây chắc chắn là lần chạy nhanh nhất của cô, giá mà có thể tính vào bài

kiểm tra thể dục.

Từ Phẩm Vũ dừng lại ở một bên cầu thang, sau khi hơi thở dần bình thường,

cô mới ló đầu ra, thấy Thẩm Hữu Bạch đang đi tìm mình.

Anh không phát hiện ra cô, lông mày nhíu chặt lại, vẻ nóng ruột.

Từ Phẩm Vũ lập tức gọi anh, “Này!”

Thẩm Hữu Bạch nhìn sang, sửng sốt một chút rồi lập tức đi xuống cầu

thang.

Cô vén tóc dính trên môi, hơi thơt vẫn có chút dồn dập. “Thật xấu hổ, em

không biết nên nói gì, đành chạy đi.”

Vẻ mặt Thẩm Hữu Bạch giãn ra, ngón tay anh cong lại, muốn búng trán cô.

Cô vội giữ cổ tay anh để né tránh.

Từ Phẩm Vũ vô cùng không vui, trừng mắt với anh, “Anh mau giải thích

đi!”

Thẩm Hữu Bạch bình tĩnh nói, “Tự cô ta cởi đấy chứ.”

Thật ra, lúc ấy cô rất hoảng hốt. Cho dù ánh mắt anh nhìn Thái Dao chỉ có

sự coi thường.

Cô cũng sợ rằng nhỡ đâu anh không đuổi theo. Dù chỉ đảo mắt một cái cô

cũng biết ngực Thái Dao rất đẹp. Nghĩ vậy, Từ Phẩm Vũ nghiêm túc hỏi anh,
“Anh thấy đẹp không? ”

Im lặng một lúc, cuối cùng hiểu ra cô có ý gì, anh trả lời, “Cũng vậy cả”.

Cô cụp mắt xuống, cọ chân lên sàn, “Thế em có dễ nhìn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.