lông chim.
Bên tai vang lên tiếng nhạc hỗn loạn, còn có Tần Nhiên say như chết đã nằm
xuống sô pha, xung quanh vang lên một trận cười ầm mĩ.
Từ Phẩm Vũ thấy váng đầu vô cùng, đột nhiên bàn chân cô bay lên không,
bị người nào đó ôm kiểu công chúa.
Cách đám tạp âm xa một chút, tai như ù đi. Có ly nước dán lên bờ môi.
Từ Phẩm Vũ bản năng muốn chống cự, môi mấp máy, mơ hồ nói gì đó.
Cổ tay bị bàn tay ấm áp nắm lấy, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên
tai, “Ngoan, không phải rượu đâu, uống đi.”
Giọng nói này còn mê hoặc hơn cả rượu, Từ Phẩm Vũ thuận theo uống một
hớp.
Cảm giác cay đắng xâm lấn yết hầu, làm cô cau mày nghiêng đầu sang chỗ
khác, “Thật là đắng.”
Từ Phẩm Vũ nắm lấy tay anh, ngăn lại cốc nước bên môi, quay đầu đi.
Giờ khắc này, đầu óc cô hoàn toàn hỗn độn, ký ức quay ngược lại lúc anh
ném hoa hồng vào thùng rác trong nháy mắt, dường như cô có thể cảm thấy được,
bản thân mình đang rơi xuống vực sâu.
Hiện tại, cô nhìn khuôn mặt người trước mắt, sáng tối đan xen, cực kì giống
Thẩm Hữu Bạch.
Thậm chí, còn đẹp hơn cả anh.
Cô nở nụ cười, “Anh hôn em đi, hôn một cái em sẽ uống một ngụm, thế có
được không?”
Anh sửng sốt một chút, trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt Từ Phẩm Vũ bị
nhuộm hồng, giống như ngọn đèn bão trên mặt sông.