TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 223

Nụ cười có chút gượng gạo đã tiết lộ tâm trạng của bà ta. Giản Nguyệt nhìn

đám thanh niên trở nên câu nệ do sự xuất hiện của mình, “Các cháu đừng đứng
đây mãi thế, cứ đi chơi đi, không phải để ý cô đâu.”

Bà quay đầu lại, nhìn bàn tay Thẩm Hữu Bạch đang nắm tay Từ Phẩm Vũ,

sau đó lập tức quay đi. Giản Nguyệt nói với anh, “Hữu Bạch, con qua đây một
chút.”

Trước khi đi với Thẩm Hữu Bạch, bà cười ôn hòa với Từ Phẩm Vũ. Nhưng

Từ Phẩm Vũ lại cảm thấy nụ cười này rất kì lạ.

Giản Nguyệt đi vào phòng sách, tiện tay bật một chiếc đèn. Ánh đèn mờ

nhạt khắc hình bóng bà lên cửa kính. Ngoài cửa sổ, đường phố vắng lặng, mây
đen dày đặc che hết ánh trăng. Hơi thở của bà phả lên thủy tinh, tụ thành một
đám sương trắng.

Giản Nguyệt nhắm mắt lại, đã qua đi rất nhiều năm, vậy mà dường như bà

lại trở về thời điểm lần thứ hai nhìn thấy Trần Thu Nha.

Bao nhiêu năm nay Thẩm Văn Tụng vẫn luôn tìm cô ta.

Tình cảm mãnh liệt đã không còn, chỉ còn sự không cam lòng, không chấp

nhận từ bỏ, mà như thế thì không đủ để phát hiện ra Giản Nguyệt đã mua chuộc
đám người điều tra của ông ta.

Khi cầm địa chỉ trên tay, tìm tới tiệm bán hoa, bà đã sửng sốt rất lâu. Không

thể ngờ rằng, người mà Thẩm Văn Tụng khổ sở tìm kiếm bấy lâu không phải xa
tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cùng trong một thành phố, lại như ở hai thế
giới.

Chuông gió leng keng vang lên. Giản Nguyệt đặt túi tổ yến xuống, quay đầu

nhìn người phụ nữ đi ra từ sau bức tường hoa. Người đó vẫn giống như cũ, một
đóa hoa sơn chi giản dị.

Sau phút kinh ngạc ban đầu, có lẽ Trần Thu Nha đã lường trước sẽ có ngày

bị tìm thấy nên chỉ hờ hững đi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.