TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 224

Giản Nguyệt đột nhiên chột dạ, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cầm lấy

khung ảnh đặt trên giá, lúng túng cười hỏi, “Đây là… con gái cô à?”

Trong những tấm ảnh thám tử gửi về, Giản Nguyệt đã thấy cô bé này nhiều

lần. Trần Thu Nha nhìn bà ta, gật đầu. Vẻ mặt Giản Nguyệt thay đổi trong chớp
mắt, đặt bức ảnh xuống, cụp mắt, “Thật xinh đẹp!”

Bà ta im lặng một lúc, sau đó nhìn thẳng Trần Thu Nha, “Tôi xin lỗi về

những chuyện đã qua, tuy rằng tôi biết nói xin lỗi cũng chẳng bù đắp được gì.”

Trần Thu Nha xua tay cắt đứt, lắc đầu. Giản Nguyệt nhìn cô ta đi tới bàn, lấy

giấy bút, nhanh chóng viết mấy chữ rồi đưa tới.

Nét chữ thanh tú mà kiên định.

‘Bắt đầu từ ngày quyết định ở đây, tôi đã buông bỏ rồi, không hận cô, càng

không còn yêu anh ta.

Nếu như cô còn thấy hổ thẹn với tôi thì mong cô không nói cho anh ta biết

sự tồn tại của tôi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.

Sau này tôi thật sự không muốn liên quan gì đến các người.’

Cái gọi là vận mệnh, Giản Nguyệt chưa từng nghi ngờ.

Khi thấy ngón tay Thẩm Hữu Bạch dịu dàng cuốn lấy tóc của một cô gái, bà

ta lại không thể không sợ hãi.

Tiếng đóng cửa vang lên, bà xoay người lại nói với con trai, “Con và Từ

Phẩm Vũ…” Dừng một chút, hỏi, “Chưa từng vượt quá giới hạn chứ?”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, còn chưa đáp lại thì bà đã nói trước, “Mẹ hi

vọng là chưa.”

Anh không hiểu ý của Giản Nguyệt, nhưng dù sao Giản Nguyệt cũng là mẹ

anh, hiểu được từng biểu cảm của anh, dù là nhỏ nhất.

Bà thở dài một hơi, “Hai đứa không thể ở cạnh nhau được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.