TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 237

Người anh run lên. Từ Phẩm Vũ chôn mặt vào lưng anh, hít sâu, tất cả đều

là mùi sữa tắm. Cô nói khẽ, “Vậy thì để lúc nữa.”

Cô nghe thấy tiếng tắt bếp, cánh tay bỗng nhiên bị anh túm lấy. Tay Thẩm

Hữu Bạch đặt lên lưng cô, đẩy cô phía trước, áp vào lồng ngực anh.

Anh ngậm lấy môi cô, mút nhẹ, đầu lưỡi liếm mở hàm răng đang khép kín.

Người anh nóng rực, nụ hôn lại dịu dàng.

Trong đầu Từ Phẩm Vũ như có vô số sợi lông màu trắng, chầm chậm rơi

xuống, chồng chất lên chiếc giường ấm áp. Là anh đã phạm quy.

Sau nụ hôn sâu, hai chân cô chợt bủn rủn, “Ăn xong lại… Hiện giờ em

không còn chút sức nào.”

Thẩm Hữu Bạch hôn trán cô, thấp giọng nói, “Vậy thì không làm.”

Hai giờ sáng.

Từ Phẩm Vũ nhìn chăm chú vào con số đồng hồ trên tủ đầu giường, không

biết có phải vì ăn nhiều quá không mà đã nằm xuống mười mấy phút nhưng vẫn
không buồn ngủ chút nào.

Phòng ngủ tối thui, ngoại trừ ánh sáng màu lam phát ra từ đồng hồ, cô

không thấy thứ gì khác. Tiếng mưa rơi trở nên đặc biệt rõ ràng, vang vọng khắp
phòng.

Thẩm Hữu Bạch nằm sau lưng cô, một tay vòng lấy hông cô, tiếng sầm ầm

ầm thỉnh thoảng lại che lấp hơi thở anh.

Từ Phẩm Vũ hỏi khẽ, “Anh ngủ rồi à?”

Sau tai cô vang lên giọng nói trầm trầm, “Sao?”

Cô trở mình, đối mặt với anh nhưng lại không nhìn rõ. Chỉ có hơi thở phun

trên mặt cô là chứng minh được hai người đang rất gần nhau. Tiếng sấm đì đùng
lại vang lên, cô nhích về phía nguồn nhiệt ấm áp kia. Một lúc sau, Từ Phẩm Vũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.