TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 238

mím môi rồi chợt mở miệng, “Vì sao mẹ anh không thích cho chúng ta ở bên
nhau?” Cô tỏ vẻ hờn dỗi, “Phải có một nguyên nhân nào đó chứ, cô ấy không
thích em sao?”

Một lúc sau anh mới trả lời, “Có lẽ vậy.”

Nghe thế, cô nói nhỏ, “Thì ra em là người không được người khác thích”

Đợi rất lâu vẫn không thấy anh trả lời, Từ Phẩm Vũ ngửa đầu, mở to hai

mắt, “Anh lại còn ngầm thừa nhận nữa.”

Cô nhất thời nổi lên lòng đùa cợt, đưa tay muốn véo eo anh. Nhưng đụng tới

cơ bụng, cách một lớp áo không sao véo được, liền chui vào trong áo, sờ mó mãi
cũng chẳng tìm được chỗ thịt mềm nào để véo.

Một giây sau, ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Hữu Bạch kiềm chế vai cô,

“Đừng nhúc nhích!” Giọng anh trầm khàn, ánh sáng bên ngoài chợt vụt qua rèm
cửa sổ. Trong lúc luồng sáng chớp qua, một đôi mắt lạnh lùng, con ngươi sáng
rực, nhìn cô chăm chú.

Từ Phẩm Vũ chợt run lên, “Em không ngủ được…”

Cô nắm lấy tay Thẩm Hữu Bạch, trượt xuống dọc theo vai cô, mơn trớn

xương sườn, rốn, cuối cùng đến quần lót. Âm thanh của cô giống như một hàm
răng, nhẹ nhàng cắn anh một cái, cô nói, “Anh thử xem”

Ngón tay anh trượt trước khe hở non mềm, chậm rãi xen vào cho tới khi

không thể tiến sâu hơn, anh chuyển động bàn tay, khiến ngón tay sục sạo mọi
chỗ. Từng nụ hôn in dấu lên chiếc cổ trần và bờ vai cô, cách lớp áo, anh ngậm lấy
nhũ hoa. Từ Phẩm Vũ hất cằm lên, hít một hơi sâu, cảm giác ngứa ngáy kì lạ, cả
người dường như đang âm thầm tan ra.

Ngón tay anh rút ra một chút, rồi lại đẩy mạnh vào, khuấy động qua lại. Nơi

đó mềm mại như nước.

Chờ cảm giác truyền tới từng ngõ ngách trong thân thể, anh rút tay ra, xoay

người, cánh tay chống hai bên vai cô. Cô nằm dưới thân anh, không nhìn rõ biểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.