TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 244

thậm chí có thể ra nước ngoài, dù gặp vấn đề gì cô cũng sẽ giải quyết cho cháu.”

Bà biết Thẩm Hữu Bạch nghe lời, mặc kệ bọn họ chi phối đều là vì hờ hững.

Hoàn toàn không để trong lòng thì sẽ không phản kháng. Người như vậy, đáng sợ
nhất không phải là để nó gặp được thứ mà nó thèm khát, mà là để nó nắm được
thứ đó trong tay.

Nếu Từ Phẩm Vũ là một cành hồng, sợ rằng cho dù đâm rách cổ tay, trở

thành tàn tật thì nó vẫn sẽ giữ chặt không buông.

Chỉ có hoa hồng lựa chọn héo tàn, mọi thứ mới có thể kết thúc.

Khi bà ta nói những lời này, Từ Phẩm Vũ đều im lặng. Giản Nguyệt thở dài,

“Cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, cô hi vọng cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Đến giờ tan học, bầu trời nặng nề như sắp sập xuống. Dấu hiệu của mùa

đông, ngày ngắn đêm dài.

Trần Từ Huyên liếc mắt một cái, từ lúc về lớp tới giờ, Từ Phẩm Vũ vẫn gục

xuống bàn, chôn mặt lên tay ngủ. Cô ấy suy nghĩ một chút, quyết định không gọi
cô dậy.

Từ Phẩm Vũ vẫn tỉnh táo, còn cảm thấy hơi lạnh nhưng lại lười dậy đóng

cửa sổ. Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện ầm mĩ, sau khi bọn họ đi hết, chỉ
còn lại không gian trống vắng.

Điện thoại di động trong ngăn bàn vang lên rất lâu, cô không buồn để ý đến.

Người đã đi hết, phòng học yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng gió gõ nhẹ
lên khung cửa.

Thẩm Hữu Bạch đi tới cửa lớp K, nhìn vào trong, thấy Từ Phẩm Vũ gục trên

bàn.

Anh nhíu mày lại. Phòng học trống rỗng im lặng làm Từ Phẩm Vũ thiếp đi

một lúc. Tiếng cửa ma sát làm cô tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn. Là Thẩm Hữu
Bạch đang kéo cửa sổ, chốt chặt lại. Anh mặc áo khoác dạ màu xanh đen. Từ
Phẩm Vũ liếc một cái rồi lại chôn mặt xuống, nhỏ giọng, “Lúc chiều mẹ anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.