TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 245

tới tìm em.” Cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Hữu Bạch, chỉ nghe
thấy tiếng bước chân tới gần mình.

Từ Phẩm Vũ nhếch miệng, “Cô ấy khuyên em nên chia tay với anh, là vì tốt

cho anh. Nhưng em luôn thấy có gì đó không đúng mà không nghĩ ra được.” Cô
nghiêng đầu theo dõi Thẩm Hữu Bạch, hỏi, “Có phải em nghĩ quá nhiều rồi
không?”

Đôi mắt cô càng trong sạch thì ánh mắt anh càng u ám. Thẩm Hữu Bạch hỏi,

“Mẹ em có từng nhắc tới một người tên là Thẩm Văn Tụng không?” Từ Phẩm Vũ
nhíu mày suy nghĩ, sau đó chợt nhớ ra một chuyện, rồi lại càng thấy khó hiểu
hơn, “Nhưng đó không phải là cha anh…”

Cha của anh.

“Có thể chúng ta có liên hệ máu mủ với nhau.” Thái độ của Thẩm Hữu Bạch

bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết khiến cho đại não Từ Phẩm Vũ phải
tuần hoàn tự động mấy lần mới hiểu rõ mọi chuyện. Cô thẳng lưng, trợn to mắt,
“Anh và em…là anh em?”

Khi cô dường như vẫn không thể tin nổi thì Thẩm Hữu Bạch lại vô cùng hờ

hững. Hình như đối với anh mà nói, chuyện này còn chẳng quan trọng bằng tối
nay nhiệt độ hạ xuống. Giọng cô run rẩy, “Vì sao anh lại tỏ ra không quan tâm
gì?”

Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch trở nên âm u, Từ Phẩm Vũ thấy anh di chuyển thì

cúi đầu kêu lên, “Đừng tới đây?”

Tiếng kêu the thé của cô vang lên hòa với tiếng máy bay ầm ì xẹt qua bầu

trời. Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt ảm đạm, “…Thật buồn nôn.”

Một giây sau, Thẩm Hữu Bạch đột nhiên đạp đổ ghế cô đang ngồi. Bỗng

nhiên bị mất điểm tựa làm Từ Phẩm Vũ đổ xuống, lại bị Thẩm Hữu Bạch túm lấy
cổ áo, xách cô cách mặt đất gần nửa mét.

Ầm một tiếng, cái ghế va xuống đất. Cô kinh hoảng ôm chặt lấy tay anh như

đang bám lấy nhánh cỏ cứu mạng. Thẩm Hữu Bạch cúi người, khớp xương tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.