TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 255

Giờ tan tầm, tàu điện ngầm chen chúc người với người. Khi cô và Ngụy

Dịch Tuần đang trêu đùa nhau, bóng người chiếu lên cửa kính lướt qua Từ Phẩm
Vũ. Cô giật mình nhìn sang. Giữa đám đông, anh chỉ im lặng đứng đó cũng làm
Từ Phẩm Vũ không thể rời mắt. Không có vẻ non nớt của thiếu niên, anh có một
mùi vị rất đặc biệt, giống như tuyết rơi giữa mùa hè.

Ngụy Dịch Tuần lấy điện thoại ra, đột nhiên nhìn màn hình rồi thốt lên câu

chửi thề, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên hỏi, “Sao thế?”

“Mình quay lại trường một tí, cậu về trước đi.” Ngụy Dịch Tuần vừa nói vừa

bước đi.

Cô phất tay lại, “Bye bye, ngày mai gặp!”

Đoàn tàu dần vào trạm, đám đông như thủy triều tuôn đến. Ban đầu Từ

Phẩm Vũ cố ý tiến tới gần người kia, nhưng sau đó là do cô bị người ta chen chúc
đẩy tới thật. Bị mất thăng bằng, cô vịn vào người bên cạnh. Từ Phẩm Vũ ngẩng
đầu lên, vội vàng buông tay ra, “A, thật xin lỗi.” Thẩm Hữu Bạch chỉ nhìn cô một
cái, không trả lời.

Chưa bao giờ cô thấy biết ơn đoàn tàu đông đúc này, đây đúng là lần đầu

tiên. Trước mắt cô là cửa sổ màu đen, bọn họ rất gần nhau, gần đến nỗi bả vai cô
sắp chạm tới cánh tay anh.

Thời khắc này, cô không thể nào suy đoán được vì sao Thẩm Hữu Bạch lại

lên chuyến tàu này. Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của cô và anh.
Nếu như ước nguyện trở thành sự thật, cô hi vọng đoàn tàu có thể đi với tốc độ
mười giây một centimet.

Thẩm Hữu Bạch cụp mắt xuống. Bởi vì trời nóng nên cô buộc hết tóc lên, lộ

ra cái gáy trắng nõn, tai, xương quai xanh. Đồng phục mùa hè của học sinh mỏng
đến mức có thể nhìn xuyên qua.

Khi còn nhỏ, Từ Phẩm Vũ hi vọng có được một gia đình hạnh phúc. Sau đó

cô có thật.

Hiện tại cô vọng tưởng có được Thẩm Hữu Bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.