TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 274

thúc mới có người nói cho mình đã xong cả rồi.

Vậy nên cô lại đi tới nhà Thẩm Hữu Bạch.

Cách xa khu phố ồn ào, không có khúc nhạc giáng sinh, chỉ có mưa như trút

nước.

Lần này, Từ Phẩm Vũ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cánh cửa khép hờ. Cô đẩy

cửa bước vào, nước từ đỉnh dù nhỏ dọc theo đường đi.

Trong phòng tối tăm, hành lang phát ra ánh đèn yếu ớt. Cô đặt ô tựa vào tủ

giày, vội vàng đến quên cả bật đèn, đi về phía phòng khách, tiếng đồ đạc bị xáo
trộn trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tới gần hơn, cô nhìn thấy hình như có một người đàn ông mặc áo liền mũ

đang đi lại ở hành lang. Từ Phẩm Vũ sợ hết hồn, lẽ nào là kẻ trộm? Cô không
dám tuỳ tiện đi vào nữa, đang định ra ngoài thì một cơn gió thổi qua làm cửa sập
lại. Tiếng động to đến nỗi làm cô giật mình, đồng thời trước mắt cũng trở nên tối
đen.

Từ Phẩm Vũ vội vàng lấy điện thoại di động ra, cô nghe thấy tiếng bước

chân tiến về phía mình, càng lúc càng gần.

Trong nháy mắt, thân thể nam giới áp lấy cô, cô sợ hãi dùng hai tay đẩy ra,

hốt hoảng lùi về phía sau thì va vào sô pha, điện thoại vừa bật sáng đã rơi xuống
đất. Cô giãy dụa kịch liệt nhưng không có ích gì, sức mạnh của người này rõ ràng
là hơn hẳn Từ Phẩm Vũ.

Hắn ta không cần tốn nhiều sức đã chế trụ được cô, kéo cô vào trong ngực,

cúi đầu cắn lên môi cô.

Từ Phẩm Vũ bị đau thì hé miệng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào. Mùi

thuốc lá đậm đặc khiến Từ Phẩm Vũ run lên, cảm giác quen thuộc này…

Cô thả lỏng bả vai đang căng chặt, mặc kệ đầu lưỡi đang không ngừng di

chuyển trong miệng. Tay cô đi xuống, vén áo anh lên, cách phân biệt thú vị nhất
chính là sờ cơ bụng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.