TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 301

Từ Phẩm Vũ còn không biết nên phản ứng lại như thế nào, chỉ nghe Thẩm

Hữu Bạch kể, “Năm năm qua, anh không thể liên lạc với em, cũng phải kiềm chế
khát vọng của bản thân với em, thường xuyên mấy ngày không ngủ được, bị
chứng chán ăn, phải dựa vào việc truyền dịch dinh dưỡng để duy trì, tuy bị ép
điều trị tâm lý nhưng cũng không khả quan lắm. Ngay cả bây giờ, cơ thể anh
cũng đang ở trạng thái vô cùng mệt mỏi.”

Tất cả tâm tình của anh dường như đều che đậy sau đôi mắt thâm trầm,

giọng anh lạnh lùng, “Anh biết rõ, nguyên nhân sinh bệnh là do em. Không
chiếm được em, anh chỉ có thể dằn vặt chính mình.”

Thẩm Hữu Bạch nắm lấy tay cô, “Anh nói cho em biết những chuyện này,

mục đích chỉ là…”

Anh nói, “Hi vọng em thấy anh đáng thương.”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt, sau đó khóc đến rụt cả vai. Thẩm Hữu Bạch kéo tay

cô, “Sau đó ôm chặt anh.”

Cô chủ động nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. Thẩm Hữu Bạch

siết chặt lưng cô, ghé sát vào tai, “Hi vọng em nói với anh, em rất nhớ anh, muốn
anh ở lại bên cạnh em, không đi đâu nữa.”

Từ Phẩm Vũ không ngừng được nức nở, cũng không cách nào nói được.

Anh vùi đầu vào cổ cô, “Anh sẽ trả lời được thôi, chuyện này rất đơn giản, anh sẽ
làm theo ý em.”

Nếu so sánh xem ai là người chìm đắm sâu hơn, cô hoàn toàn thảm bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.