TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 31

Không phải là mùi nước hoa, không thể phân biệt được là hoa gì, hình như

có nhiều loài hoa lẫn vào nhau.

“Bạn bị ốm rồi.”

Cô khẳng định, môi Thẩm Hữu Bạch trắng bệch, thái dương toát mồ hôi.

“Để mình đưa bạn tới phòng y tế.”

Thẩm Hữu Bạch chợt nghĩ, giọng cô thật êm tai. Ngay cả khi nó vang vọng

trong đầu anh như sóng điện lộn xộn, vẫn cảm thấy êm tai.

Đẩy cửa phòng cứu thương ra, chỉ có một bác sĩ nam đang đứng trước cửa

sổ hút thuốc.

Anh ta sửng sốt một lúc, nhìn Thẩm Hữu Bạch rồi hỏi cô, “Bạn ấy bị làm

sao?”

Cô đáp lại, “Chắc là bị ốm phải không?”

Bác sĩ bực bội nói, “Vớ vẩn, tôi hỏi là bạn ấy bị bệnh gì.”

Cô trợn to hai mắt, lắc đầu, “Em không biết.”

Bác sĩ dập tắt điếu thuốc, “Đỡ bạn ấy nằm xuống đã.”

Cô đỡ Thẩm Hữu Bạch nằm lên giường bệnh trắng tinh. Bác sĩ đeo kính rồi

đi tới, “Có bị dị ứng gì không?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Em không biết.”

“Sao cái gì em cũng không biết thế!”

Cô thật muốn khóc quá, “Em không biết bạn ấy, hôm nay em mới chuyển tới

đây.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, cười nói, “Ấy, thật xin lỗi, tôi cứ tưởng em là bạn gái

bạn ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.