Từ Phẩm Vũ cúi đầu, thở dài một tiếng.
Gương mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Hữu Bạch lại trở thành mị dược
với cô.
Ở gần một chút, cô đã nghĩ sẽ cởi cúc áo sơ mi của anh, muốn lưu lại dấu
răng trên cổ họng anh, muốn ngón tay của anh trượt xuống dưới bụng cô.
Nghĩ… Không thể nghĩ thêm nữa.
Đâu chỉ là đáng sợ.
Thẩm Hữu Bạch ở trong phòng khách không bật đèn, gạt tàn trên sa lông
đầy tàn thuốc lá. Anh hút thuốc rất sạch sẽ.
Sạch sẽ, giống như tấm lưng trắng nõn của cô.