TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 232

viết gì cho vợ anh mà dài thế?"
Trước những câu hỏi dồn dập ấy, Sologdin trả lời nghiêm trang và chậm
rãi:
"Tôi, có vợ, nhưng cũng như tôi chưa có vợ vậy. Tôi không còn có thể viết
thư cho nàng được nữa. Khi tôi viết cho nàng – không, tôi không viết hết
bức thư dài đó mặc dù tôi suy nghĩ về nó trong năm tháng trời. Nghệ thuật
viết thư là một nghệ thuật thật cao, thật khó. Chúng ta thường viết thư quá
cẩu thả, để rồi chúng ngạc nhiên khi chúng ta thấy mất những người mà
chúng ta mến thương. Vợ tôi không được gần tôi từ nhiều năm nay nhưng
nàng vẫn cảm thấy vòng tay tôi ôm xiết nàng. Thư từ là những sợi dây liên
lạc duy nhất tôi có với nàng trong mười hai năm nay".
Emina đột nhiên nhô người về đằng trước. Ngực nàng gần cánh tay
Sologdin hơn và nàng áp hai bàn tay lên đôi má ửng hồng của nàng:
"Anh tin rằng anh có thể giữ được nàng ư? Mà anh giữ nàng để làm gì? Tại
sao
anh lại giữ nàng? Đã mười hai năm qua, anh còn xa nàng năm năm
nữa. Mười bảy năm xa nhau tất cả. Anh làm nàng mất tuổi trẻ. Tại sao?
Hãy để cho nàng sống".
"Ở đời này có một loại đàn bà đặc biệt. Đó là những người đàn bà ra đời để
làm chinh phụ, làm vợ những chiến sĩ Vikgin vượt biển đi chinh phục thế
giới, những nàng Isolde linh hồn bằng kim cương. Cô sống trong một xã
hội thấp kém nên cô không sao biết được họ".
Emina nhắc lại:
"Để cho nàng sống. Và nếu có thể được, anh cũng nên sống".
Hơi thở nàng dồn dập và Sologdin nhìn đi. Tay anh gạch một nét lên tờ
giấy hồng.
"Dmitri Aleksandrovich … tôi muốn hỏi anh chuyện này từ lâu… Sao anh
lại cứ vạch luôn tay những nét này? Ý nghĩa gì? Tôi để ý thấy anh hết vạch
lên tờ giấy trắng lại vạch lên tờ giấy hồng".
"Lần này tôi sợ cô tò mò quá rồi đấy…"
Sologdin giơ tờ giấy trắng có những nét vạch lên:
"Mỗi lần tôi nghĩ được điều hay, làm được việc gì đúng, tôi vạch một nét
lên đây…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.