TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 13

— Lão tướng quân! - Đổng Trác bỗng nhiên kêu to làm tan đi

những lời bàn tán của chúng tướng, chỉ thấy anh ta đứng vụt dậy, chau
mày trợn mắt, những thớ thịt hung hãn trên mặt giật giật liên hồi. -
Lão tướng quân nhượng vị cho Đoàn Quýnh, sao lại không nhượng vị
cho tôi? Chỉ để cho người ta ngồi quan cao, cưỡi ngựa đẹp thì Đổng
Trác tôi ngày nào mới được tỏ rõ oai phong?

— Hỗn xược! - Trương Hoán bỗng nhiên nổi giận. - Tên thất phu

kia, sao dám vô lễ như vậy! Người đâu!

Hai tên lính nghe tiếng chạy vào.
— Lôi tên này ra ngoài, đánh cho bốn mươi gậy rồi xét sau!
Doãn Đoan vội vã quỳ thụp xuống cầu xin:
— Xin đại nhân bớt giận! Trọng Dĩnh mong mỏi lập công nên

mới ăn nói không kiêng dè như vậy, chứ thực sự không có ý gì! Hơn
nữa, anh ta ở trong quân đã lâu, cũng lập nhiều công lao, xin tướng
quân tha cho anh ta lần này! - Các tướng khác trong doanh cũng vội vã
quỳ hết cả xuống kêu xin.

Cơn nóng giận kìm nén trong lòng Trương Hoán bấy lâu, giờ bị

Đổng Trác làm bùng lên, làm sao còn có thể nghe theo những lời
khuyên giải được. Ông với tay lên bàn chủ soái lấy một tấm đại lệnh
bài:

— Triều đình dùng người tự có phép tắc, há lại có thể tùy tiện thị

phi nói bừa như thế? Nếu ai còn cầu xin cho nó, sẽ xử cùng tội như
vậy, quyết không khoan thứ...

— Cấp báo! - Một tiếng cấp báo ngoài trướng cắt ngang cơn

thịnh nộ của Trương Hoán.

— Cho vào.
— Bẩm báo tướng quân, Hoàng thượng đã băng hà!
— Sao? Ngươi nói lại xem nào? - Trương Hoán không tin vào tai

mình nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.