TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 193

— Cái gì vui?
— Hoàn đại lão gia mở tiệc thết khách, chúng ta đến đó đi.
— Có phải Hoàn gia ở Hà Tây không? - Tào Tháo đã nghe loáng

thoáng. - Người ta không mời, ta chẳng đi đâu.

— Không sao cả, họ mời đại ca ta mà!
— Ồ? Nguyên Nhượng quen biết với Hoàn gia lắm ư?
— Cũng không quen! Nên huynh ấy mới không quan tâm đến

ông địa chủ Hoàn đại lão gia ấy! Chỉ vì Hoàn gia biết tiếng đại ca ta,
muốn thêm đẹp mặt mình nên mời huynh ấy. Đại ca ta thì huynh biết
rõ rồi còn gì, huynh ấy đâu có coi ông ta ra gì? Nhưng huynh trưởng
không đi thì ta đi thay cũng thế. - Hạ Hầu Uyên vung vẩy sợi dây
cương nói.

— Huynh đi cũng không có gì đáng nói, nhưng nhà người ta

không mời ta.

— Không sao! Huynh là con nhà đại quan, Hoàn gia muốn kết

thân với huynh còn sợ chẳng được ấy chứ! Nếu huynh đi, Hoàn đại lão
gia có khi sướng nhảy cẫng lên cho mà coi?

— Như thế ta cũng không đi. - Tào Tháo vừa nói vừa ngáp dài. -

Nguyên Nhượng không coi hạng địa chủ ấy ra gì, ta cũng chẳng nên
đến để làm đẹp mặt cho họ.

— Huynh thật giống đại ca tôi vậy, đều cố chấp! Hoàn gia hôm

nay đã chuẩn bị sẵn rượu ngon món lạ, có khi còn có cả ca kỹ, múa
hát, có ăn có uống, có chơi có vui, tại sao lại không đi? Muốn đổ nước
sạch lại không chịu rửa thuyền? Không ăn cũng cứ ăn, không uống
cũng cứ uống! Người ta còn được đà ăn cả bã, uống cả cặn, đằng này
món ngon bày lên đến miệng, mèo đói còn chê?

Tào Tháo nghe thế sớm đã lấy làm thích thú:
— Được rồi, được rồi! Có mấy câu hay ho này của huynh, ta sẽ

đi cùng huynh một chuyến. - Nói rồi quất vào mông ngựa một roi thật
mạnh, hai người một trước một sau cùng phi ruổi trên đồng rộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.