TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 36

A Man cũng không hiểu những điều anh ta nói lắm, nhưng nhìn

một nam nhi mình cao bảy thước nước mắt tuôn trào, trong lòng cũng
thấy buồn lạ lùng:

— Huynh đừng khóc nữa! Hồi trước khi mẹ mất tôi cũng khóc,

nhưng thời gian lâu sau cũng qua đi. Phụ thân bảo, mọi việc phải nhìn
về phía trước.

Dường như mấy câu nói của cậu đã khuyên giải được Hà Ngung,

anh ta lau nước mắt bảo:

— Tất sẽ có ngày ta trả thù, phải giết sạch bọn giặc thiến! - Nói

rồi anh ta trèo lên đống củi.

— Đợi chút đã! Huynh muốn đi đâu?
— Ta phải nhanh chóng trốn khỏi thành Lạc Dương.
— Huynh đầy người máu me thế kia, tất sẽ khiến người ta chú ý.

Hãy tạm dừng chân đã... - Nói rồi A Man chạy vào trong kho chất củi.

Hà Ngung lặng người, đúng là mình vội vã nên hồ đồ, còn không

suy nghĩ thấu đáo bằng một đứa trẻ. Chớp mắt, đã thấy A Man cầm
một bộ quần áo rách của gia nhân chạy lại:

— Mau thay bộ quần áo này đi.
Mặc quần áo của người khác trốn chạy, đó đúng là cách hay để

tránh sự chú ý của người khác. Hà Ngung vội vã cởi bộ quần áo dính
đầy máu, mấy giây sau đã thay xong bộ quần áo rách.

— Huynh cũng nên bỏ cái mũ kia đi!
— Người quân tử chết cũng không vứt mũ, cái này không thể bỏ

được.

— Huynh giống y tiểu đệ của tôi vậy, cũng là một tên mọt sách! -

A Man cười ha ha. - Huynh mở miệng ra là đòi báo thù cho các bằng
hữu, nhưng nếu mạng sống của mình cũng chẳng giữ nổi, thử hỏi còn
báo thù được cho ai?

Hà Ngung thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.