TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 493

Lưu thị đã không còn sức lực gì nữa, lắc lắc đầu không nói được

câu nào.

— Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Bà đỡ cuống quýt đến bấn loạn chân tay:
— Đứa bé này sinh ngược, không sinh được ra! Cứ thế này nữa

thì chết cả hai mất...

— Bà nói bừa! Bốp!
Tào Tháo vung tay vả cho bà đỡ một vả, thất thẩm vội vàng ngăn

lại, bảo:

— A Man không được trách bà ấy, mau xem Lưu thị đi, nói với

nó mấy câu... - Vừa nói bà vừa rơi nước mắt.

Đinh thị và Lưu thị cùng nhau lớn lên từ tấm bé, tuy là chủ tớ,

nhưng tình như tay chân, thấy thất thẩm đã rơi lệ, Đinh thị làm sao
cầm lòng nổi nữa? Vừa lúc ấy, Biện thị cũng đã từ chỗ Tào Đức vội vã
chạy đến, đỡ lấy hai người mà khuyên nhủ, cuối cùng cũng không ai
kêu khóc to lên nữa.

Tào Tháo cũng không để ý đến họ, cầm lấy tay Lưu thị nói:
— Chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa! Nàng không phải

cố, không phải vất vả mình nữa.

Lưu thị lắc lắc đầu, vẫn cứ cắn răng kiên trì.
Lại vật lộn như vậy rất lâu, bà đỡ bật khóc lên:
— Không được... thế này không được! Cứ thế này thì không giữ

được nữa đâu. Thiếu gia, ngài khuyên nhủ tiểu phu nhân đi! - Nhưng
bất luận nói thế nào, Lưu thị vẫn cứ gắng sức để sinh được đứa con ra.
Tào Tháo trông thấy mà lòng đau như cắt, run run rẩy rẩy khuyên can
Lưu thị.

Lúc ấy phía ngoài ồn ào nhốn nháo, chỉ nghe thấy có người kêu

to:

— Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Chúc mừng ngài... - Lần này

tiếng kêu lớn ấy chính là của Tần Nghi Lộc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.