TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 77

quan. Dù là một viên quan huyện nho nhỏ, nhưng được một phen dựng
gây sự nghiệp cũng tốt chứ. Nếu chỉ đóng cửa ở nhà thì thúc đừng bận
tâm đến mấy chuyện linh tinh bát nháo đó nữa. Chúng ta mùa hạ nghe
tiếng mưa rớt, mùa đông ngắm hoa tuyết rơi chẳng phải cũng tốt lắm
sao?

Tào Dận lắc lắc đầu:
— Thôi được rồi, tiểu tử ngươi nói đúng, không nóng giận không

đâu thế nữa. Khổng Tử nói: “Lục thập nhi nhĩ thuận”,

[14]

ta mới ba

mươi thế này, xem ra còn lâu mới được như vậy. Suy cho cùng ông ta
là bá phụ của thằng Hồng, không trông mặt người lớn, nhưng vẫn phải
nhìn mặt con trẻ. - Ông tự đùa cợt mình như thế.

— Thất thúc, có chuyện này lâu nay điệt nhi vẫn muốn hỏi thúc.
— Nói đi.
— Điệt nhi có bá phụ nào còn sống trên đời không?
Tào Dận giật mình, dường như vừa bị một mũi dùi đâm vào

người khiến ông đứng bật dậy, trừng mắt:

— Ngươi đã nghe được lời đồn đoán nào đúng không? Nói lung

tung gì thế!

Tào Tháo vốn đã có nhiều điều nghi hoặc, mới thử thăm dò Tào

Dận như vậy, thấy thất thúc phản ứng mạnh mẽ thế, càng dứt khoát nói
ra rõ ràng:

— Điệt nhi biết thân thế của phụ thân điệt nhi rồi, phụ thân của

Hạ Hầu Đôn chính là bá phụ của cháu... có đúng không ạ?

Tào Dận không trả lời thẳng, mà cúi đầu thấp hơn một chút:
— Ài... việc này chẳng qua cũng chỉ như tấm vải thưa treo rèm

cửa, ngươi hà tất phải phá tung nó ra? Đã sang nhà họ Tào thì là tử tôn
nhà họ Tào, làm rõ chuyện này ra thì có tác dụng gì... ngươi không cần
hỏi thêm nữa, hỏi rõ rồi trong lòng càng thêm bệnh...

— Thất thúc, không làm rõ ràng, bệnh giữ trong lòng sẽ càng khó

chịu. - Tào Tháo nắm chặt lấy vai thất thúc. - Có chuyện này điệt nhi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.