TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 14

Tào Tháo vừa nghe họ nói, giọng nghe the thé - Lại là hoạn quan!

Không có râu!

Tào Tung cười híp mắt giới thiệu:
— Hai ngài đây là Triệu đại nhân, Trương đại nhân, là người kề

cận bên hoàng thượng, con cũng nên biết mới được!

Tất nhiên Tào Tháo đã từng nghe danh đến hai hoạn quan Trương

Nhượng, Triệu Trung rồi. Năm xưa khi cấm cố đảng nhân, thì hai vị
hoạn quan này cũng chưa có công tích gì trong chuyện ấy. Tuy họ
không chuyên quyền hống hách như hai lão giặc thiến Vương Phủ,
Tào Tiết, nhưng cũng tuyệt chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

Triệu Trung cười nói:
— Tào công tử chính là Lạc Dương huyện úy mà năm xưa đã

dùng gậy đánh chết Kiển Đồ đây phải không?

— Chính là tại hạ ạ. - Tào Tháo luôn nói đầy vẻ khách sáo.
— Nghe nói là vời ra làm Nghị lang phải không? - Triệu Trung

nửa cười nửa không.

— Dạ phải.
— Lão Kiều Huyền lại vì nước tiến cử không ít hiền tài, Trần Ôn,

Bào Tín, lại còn cả Tào Mạnh Đức cậu nữa! Đều là những người Kiều
Huyền tiến cử... - Triệu Trung nói đến đó liền ý tứ quay đầu liếc nhìn
Trương Nhượng, Trương Nhượng hiểu ý gật gật đầu.

Trong lòng Tào Tung đã rõ như ban ngày, Kiều Huyền tuy đã từ

quan, nhưng trước đây vốn là người sống chết đối đầu với cánh hoạn
quan, nhi tử của mình vừa đến đã bị bọn họ nhắm vào rồi. Ông vội
vàng cười nói:

— Ôi chao! Xem ngài nói kìa! Chẳng phải ai tiến cử cũng đều là

người của triều đình sao? Đã là lo việc cho nhà vua, thì tránh sao được
phải nhờ cậy hai ngài quan tâm giúp đỡ chứ!

— Không dám, không dám! - Trương Nhượng xua tay khiêm

nhượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.