TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 23

Thời tiết quá nóng, Kiển Thạc phi ngựa một mạch chạy đến, quần

áo đã bị mồ hôi thấm đẫm, ướt lướt thướt như vừa từ dưới sông vớt
lên. Ông ta thở không ra hơi, cảm thấy như trời đất quay cuồng, nhưng
vẫn cố gắng quỳ sụp xuống đất:

— Muôn tâu bệ hạ, Vương mỹ nhân đã bạo vong ạ.
Nhậm Chi đang chơi đàn mà hồn xiêu phách lạc, ngón tay chợt

sai nhịp, vang ra một loạt những âm thanh cao đến chói tai, dây đàn
cũng bị đứt phựt. Lương Hộc, Giang Lãm giật mình dừng bút, quân cờ
trong tay Giả Hộ cũng rơi xuống đất, ánh mắt tất cả mọi người dồn cả
vào hoàng thượng.

Chỉ thấy khóe miệng Lưu Hoành run bần bật, hồi lâu vẫn không

nói được câu nào. Ông ta không dám tin đó là sự thực. Nếu phải nói
đến một người phụ nữ mà có thể khiến đế vương quên đi thân phận,
toàn tâm toàn ý với nàng, thì Vương mỹ nhân chính là người đó. Từ
lần đầu gặp mặt, Lưu Hoành đã yêu nàng rồi, sự ham muốn phát từ
trong tâm, cảm tình như chim liền cánh ấy, những thề nguyện phu thê
của ông với Tống hậu, Hà hậu còn lâu mới có thể sánh được. Ở hoàng
cung, ở Tây viên, ở Linh Côn uyển, đâu đâu cũng đều in đậm dấu ấn
tình cảm giữa hai người. Trong mắt trong lòng hoàng thượng, Vương
mỹ nhân không chỉ là biểu tượng của sắc đẹp, mà là sự ủng hộ của nữ
nhân với nam nhân, điều đó sẽ chẳng bao giờ bị sự trôi dạt của thời
gian, sự tàn phai của nhan sắc làm cho lu mờ. Lưu Hoành vẫn ngồi
lặng lẽ, miệng nửa như há ra, ánh mắt lạc đi, câu hỏi đầu tiên hiện lên
trong đầu óc ông ta là - Tiểu hoàng tử sẽ thế nào đây? Vừa mới ra đời
đã không còn mẫu thân... Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, nước mắt chợt
không biết khi nào đã tuôn rơi.

— Xin thánh thượng hãy bảo trọng long thể ạ. - Tất cả mọi người

đều quỳ thụp xuống đất.

Lưu Hoành gạt nước mắt:
— Nàng, nàng... sao lại bỗng nhiên bỏ trẫm mà đi thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.