TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 54

nặng, lại mang đậm khẩu âm Nam Dương, càng cuống càng nói nhiều,
càng nói nhiều càng không ra thân phận gì cả. Tào Tháo vội nói không
sao, cố nhịn không dám cười, lại phải khách sáo nói:

— Quốc cữu đại nhân công việc bận rộn, hôm nay có thể đến tệ

phủ, cha con tiểu nhân thật lấy làm vinh hạnh.

— Cậu thật đề cao ta quá! - Hà Tiến nhăn răng cười. - Cái chức

Tướng tác Đại tượng của ta chẳng qua là nắm cám bọc trong lá rau, là
một kẻ nhàn rỗi không dùng đến. Bọn Trương Nhượng, Triệu Trung
dặn dò thế nào, thì ta làm như thế thôi.

Hóa ra ông ta cũng tốt tính, nói năng thành thật. Tào Tung vốn

cũng muốn đàm luận thêm về đại sự của triều đình, sau chuyện như
thế cũng không còn tâm tư nào nữa. Hai cha con tiễn Hà Tiến ra đến
cửa phủ còn vái chào mãi, đợi đến khi ông ta đã lên xe ngựa đi rất xa
rồi mới quay vào thư phòng.

— Con không bị đau đấy chứ?
— Không sao ạ. - Tuy nói vậy nhưng Tào Tháo nhìn cha mình

vẫn còn thấy bóng nhòe.

— Cái tên Hà Tiến này... Ôi! - Tào Tung thở dài. - Tâm trí ngay

thẳng nhưng ngốc nghếch, không hiểu lễ nghi, rất hợp làm đồ tể, chứ
căn bản không có tố chất làm quan, kém xa người anh em Hà Miêu
của ông ta.

— Ha ha... - Tào Tháo lúc này mới cười thành tiếng. - Nhưng

người ngốc lại có cái phúc của người ngốc, không biết chừng ông ta
nhờ vào tính thật thà ấy lại gặp vận may.

— Ồ? Ý con là gì?
— Triều ta từ khi trung hưng đến nay, cái thiếu chính là những

ngoại thích thật thà như thế này. Nếu tất cả đều đơn thuần như ông ta,
thì làm gì còn chuyện ngoại thích tham dự vào chính sự? Hơn nữa, nếu
đảng nhân đưa một người dễ điều khiển thế này ra để đối phó với hoạn
quan, chẳng phải là rất thích hợp sao? - Tào Tháo nhìn phụ thân ý tứ
xâu sa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.