TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 55

Câu nói ấy tựa như tiếng sấm nổ ngay trong đầu Tào Tung, ông

lắc lắc đầu, nhìn con trai vẻ rất tán thưởng:

— Con đúng là giỏi rồi đấy! Cha cho là con đến muộn là bởi lại

vì trò trẻ con nào đây, nào hay tiểu tử con đã tiến bộ rồi, chẳng cần
nghe, chẳng cần xem, chỉ một câu đã nói trúng phóc.

— Việc ấy có gì khó lần ra đâu ạ, ông ta còn có thể nhàn nhã đến

chơi nữa không? Chuyện của Vương mỹ nhân đã truyền đi khắp thành
Lạc Dương rồi, hiện giờ Hà gia ông ta cũng chẳng dễ sống như trước
được nữa!

Vừa nói hai cha con đã vào đến thư phòng, ngồi xuống. Tào Tung

lau mồ hôi nói chậm rãi:

— Khi nãy ta bảo con đến, một là muốn nhân cơ hội giới thiệu

con với ông ta, hai là ông ta có đưa ra mấy việc với ta, muốn gọi con
lại góp ý thêm xem thế nào.

Từ sau khi Tống hậu bị phế, ba người huynh đệ trong nhà Tào

Tung là Tào Xí, Tào Đỉnh, Tào Dận nối nhau qua đời, bây giờ có bất
cứ chuyện gì ông ta cũng chỉ có thể bàn bạc với con trai.

— Dạ. Xin cha cứ nói.
— Đúng là như con vừa nói khi nãy, Hà Tiến là người thẳng tính.

Vừa vào cửa đã hỏi ta về chuyện Đậu Vũ, Trần Phồn mưu phản, binh
biến của hoạn quan Vương Phủ khi xưa.

— Cha có nói cho ông ta không?
— Nói rồi.
— Nói thế nào? Nói về chuyện Vương Phủ hay nói chuyện Đậu

Vũ?

— Ta còn có thể nói thế nào? May mà bọn họ đều đã là người

thiên cổ, đánh cho mỗi người năm mươi gậy thì thôi! Đó là chuyện
đương kim hoàng thượng luôn tránh né, ta cũng chỉ có thể nói sơ lược
những chuyện đã qua, nói vài điều về việc làm của Vương Phủ khi ấy,
còn những người khác... không dám nói thêm chữ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.