TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 17

Dẫu sao Cao Cán cũng chỉ là đứa trẻ, chia xa nhiều năm sao nhớ

được cữu cữu là ai, lại thêm mấy ngày nay gặp nhiều chuyện đáng sợ,
nên sợ quá hóa ngây rồi, rất lâu sau mới hiểu ra, chạy lại nhào vào
lòng Viên Thiệu mà khóc.

— Điệt nhi khốn khổ của ta, từ nhỏ đã mất mẫu thân, giờ lại

không còn phụ thân, từ nay cữu cữu sẽ thương con!

Ba người nhất thời cùng nhau thương khóc.
Tào Tháo cũng thấy thảm thương: Ngày trước từng có người

phán rằng, Lưu Yên trong ngoài bất nhất, chỉ cần đến được Ích Châu,
Thục Trung sẽ không còn là đất của đại Hán, nay quả nhiên đã thành
sự thật. Đáng thương cho Trương Đạo dẫn Cao Cán từ ngàn dặm xa
xôi đến đây tìm thân nhân, vừa ra khỏi hang hùm lại rơi vào ổ sói, giờ
đây Lạc Dương loạn lạc hơn Ích Châu nhường nào?

Tư lự đến đó, Tào Tháo chẳng dám trễ nải thêm, cũng không làm

phiền cữu điệt họ nhận nhau, liền thức ngựa về phủ chuẩn bị. Y vừa
bước vào cửa lập tức dặn dò Lâu Dị chọn lấy ba mươi gia đinh mạnh
tợn, trang bị đao kiếm gậy gộc, ra giữa sân chờ sẵn, rồi định vào hậu
trạch dặn dò Biện thị mấy câu. Vừa đến khách đường Tào Tháo đã
đâm sầm vào một người, ngẩng lên nhìn hóa là tộc đệ Tào Thuần -
người đang giữ chức Hoàng môn thị lang.

— Sao đệ không vào cung hộ giá?
Tào Thuần cười nhăn nhó:
— Hộ giá? Hừ! Làm gì đến lượt đệ nữa? Từ lâu Đổng Trác đã sai

tâm phúc tiếp quản việc phòng bị trong cung, mệnh cho Lý Nho làm
lang trung lệnh, dẫn một đám lính cảm tử đem hoàng thượng, thái hậu
và Trần Lưu vương giam lỏng lại rồi.

Tào Tháo nghe câu ấy càng dự cảm có sự chẳng lành:
— Hiện trong cung còn có người của chúng ta không?
— Ca ca của đệ ơi, việc đã đến nước này làm gì còn “chúng ta”

với “chúng nó” nữa? Giờ ai có mạng người nấy giữ! Viên Thuật bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.