TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 200

giận. Bây giờ chỉ còn một mình, chẳng ai chê cười... Thực ra, tại hạ
vốn xuất thân từ nông thôn, dẫn binh đánh trận sao sánh được minh
công quyết đoán anh minh, thơ phú càng dốt đặc cán mai, lúc rảnh
rỗi chỉ biết làm vườn trồng rau — Lời lẽ của Lưu Bị vô cùng
khiêm nhường.

Tào Tháo nhìn con người này bằng ánh mắt tò mò. Hắn tuy

xuất thân hạ đẳng nhưng trau chuốt hơn quan lại quyền quý, kết
giao toàn hàng quý tộc. Nếu nói Lưu Bị là một kẻ phong lưu, lấy
đâu ra người phú quý tự trồng rau trong vườn nhà? Con người này
thật thú vị. Yên lặng một hồi, Quách Gia nói chen vào: — Tào
công là đại thần đương triều, Lưu Sứ quân cũng có địa vị cao quý,
hạng Tế tửu như tại hạ được ngồi ở đây quả là vinh hạnh, xin cung
kính cạn trước.

— Khoan. — Lưu Bị xua tay, — Mỹ tửu thượng đẳng uống

theo cách này đâu còn thú vị. Phụng Hiếu thứ lỗi cho ta đường đột,
ta thấy chức quan của ngài có chữ tửu, ngài biết đây là loại rượu gì
chăng?

Quách Gia nghe vậy mới quan sát kỹ rượu trong chung, thấy

rượu này không được trong vắt, bèn cười nói: — Đây là rượu lễ1.

Lưu Bị cười khà: — Tào công là đại nhân vật, há có chuyện

đãi khách bằng rượu lễ?

Tào Tháo cũng cười: — Phụng Hiếu cũng có lúc thiếu hiểu

biết, ông nói thử xem.

Quách Gia khẽ nhấp một ngụm, vị ngọt lan tỏa trong miệng,

nhưng vị rất đậm đà, tuyệt đối không phải loại rượu lễ bình
thường: — Đây rốt cuộc là rượu gì?

Lưu Bị vuốt nhẹ chòm râu: — Nếu ta đoán không nhầm thì

đây là ngự tửu cung đình ở Lạc Dương, có tên là “Nồng hương lễ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.