TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 32

— Họ Ngụy kia! Lão phu đối xử với ngươi tệ bạc lắm sao? !

- Ngụy Chủng run như cầy sấy, không nói được câu nào.

Quả thực, Tào Tháo đối với hắn ơn nặng như núi, từ tiến cử hiếu
liêm đến dạy cách làm việc, coi như kẻ tâm phúc. Nhưng khi
Duyện Châu có biến, đám phản loạn khí thế bừng bừng kia đã làm
hắn sợ vỡ mật, khiến hắn hổ đồ đến độ chạy theo làm một kẻ phản
đồ. Khi đó Tào Tháo ở Từ Châu từng mạnh miệng với đám thuộc
hạ rằng, người trong thiên hạ có làm phản hết thì Ngụy Chủng
cũng không phản lại mình, nào ngờ sự thật phũ phàng đã vả ngay
cho ông ta một cái vào miệng, Tào Tháo tức giận thề độc - Khá
khen cho tên Ngụy Chủng! Cho dù ngươi có chạy đến chân trời
góc bể, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!

Bây giờ đúng là hắn đã bị Tào Tháo bắt được, còn biết nói

gì được nữa? Ngụy Chủng tự biết mình chẳng còn hy vọng được
sống, đến một lời cầu xin cũng không thốt ra nổi, hắn hận không
thể chui được xuống đất, chỉ biết rúm ró quỹ ở đó.

Tào Tháo hầm hầm nhìn hắn mà chửi: - Đổ hèn khốn khiếp!

Nhát chết như vậy thì còn làm được trò trống gì... Cởi trói, cởi trói!

— Hả? ! — Ai cũng ngớ người ra, cứ tưởng Tào Tháo sẽ giết hắn,
nào ngờ lại kêu cởi trói. Ngụy Chủng càng ngơ ngác: — Tào
công... Ngài, ngài làm vậy…

Tào Tháo liếc nhìn hắn: — Dù là một hay hai con dê cũng

đều phải bỏ công chăn thả! Lão phu nể tình ngươi có chút tài mọn
mà tha cho ngươi lần này, hãy đến Mạc phủ làm duyện lại cho ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.