TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 456

Tháo cứ nắm chặt không nỡ buông tay. Quan Vũ không dám giật
lấy, chỉ biết ngẩng đầu khẩn thiết nhìn Tào Tháo.

Tào Tháo thở dài, nở một nụ cười nhạt: - Lưu Huyền Đức

vô ơn bội nghĩa, dấy binh tạo phản, ta với hắn còn ân nghĩa gì nữa?
Chuyện hôm nay là lão phu nể mặt ngươi nên mới làm vậy. - Tào
Tháo vừa nói vừa giơ tay lên vỗ vai Quan Vũ, - Từ lâu đã nghe
danh Vân Trường thông thạo kinh Xuân Thu, hẳn sẽ biết điển cố
“Dữu Công Chi Tư đuổi theo Tử Trạc Nhụ Tử”.

Quan Vũ đương nhiên biết điển cố này: Nước Trịnh phái Tử

Trạc Nhụ Tử đi đánh nước Vệ, nước Vệ cử thần tiễn thủ Dữu Công
Chi Tư đem quân ra chống. Mà Dữu Công Chi Tư lại là đệ tử của
Doãn Công Chi Tha - đệ tử của Tử Trạc Nhụ Tử. Lúc ấy, Tử Trạc
Nhụ Tử đang lâm bệnh, không thể đánh bại được quân địch. Sư
phụ của Dữu Công Chi Tư từng được Tử Trạc Nhụ Tử truyền lại
võ nghệ, vì vậy ông không muốn dùng thuật bắn cung hạ sát người
đã gián tiếp truyền lại tài nghệ ấy cho mình, thế là ông bèn bẻ đầu
nhọn của cung tên đi, chỉ để lại bốn mũi tên không đầu, cố ý để Tử
Trạc Nhụ Tử chạy thoát. Ý Tào Tháo quá rõ, ông với Lưu Bị đã là
kẻ thù của nhau, chẳng còn chút tình nghĩa gì nữa, việc để Quan
Vũ dẫn theo nhị vị phu nhân của Lưu Bị ra đi hoàn toàn là vì nể
mặt Quan Vũ, vậy ân tình này sẽ phải trả thế nào?

Quan Vũ cũng là người thông minh, biết Tào Tháo nói như

vậy là muốn trước khi đi phải hứa một việc gì đó. Nếu là người
khác, lúc này chắc đã trút ra không biết bao nhiêu lời hứa hẹn với
Tào Tháo, nhưng xưa nay một lời hứa với Quan Vũ đáng giá ngàn
vàng, ông sẽ không dễ dàng thề thốt, trong lòng mâu thuẫn hồi lâu,
mãi sau mới lên tiếng: - Quan mỗ lần này ra đi là vì phụng sự chủ
cũ, nhất định không đối đầu với triều đình Đại Hán. Chỉ cần minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.