TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 498

Thấy hắn có vẻ đã nguôi giận nhưng giọng vẫn chua ngoa, Tào
Tháo chỉ cười mà rằng: - Là bằng hữu bao năm nay, há coi trọng
danh tước địa vị, thân phận cao thấp? — Vừa nói, vừa nắm chặt
tay Hứa Du, — Đi nào đi nào, chúng ta vào trong ôn chuyện cũ.

— Đợi đã! — Hứa Du quay đầu hỏi Hứa Chử, — Kiếm của

ta đâu? Cả ngựa của ta nữa?

Hứa Chử ngứa mắt nhưng nể mặt Tào Tháo, đành nhẫn nhịn

đáp: - Không được phép cưỡi ngựa trong đại trướng, ta giữ ngựa
thay tiên sinh là được.

— Chớ để mất ngựa của ta đấy!

— Ai mà thèm cái thứ kiếm cùn ngựa què nhà ông chứ?

Hứa Du trợn mắt: - Mẹ kiếp! Ta trốn khỏi doanh trại họ Viên

kia chỉ còn lại chút gia sản ấy thôi đấy, há có thể cho không đứa
khác?

Đã hơn bốn mươi tuổi đầu mà vẫn cái kiểu cư xử tai quái

như vậy, Tào Tháo nghe không lọt tai, liền nói: - Ôi dào, chuyện
nhỏ nhặt vậy đừng có tính toán nữa, trong doanh trại của ta có đầy
ngựa chiến, Tử Viễn muốn chọn con nào thì dắt con nấy. - Lúc ấy
mới kéo được tên Hứa Du còn đang đôi co lải nhải vào trong đại
trướng. Hứa Du chẳng tỏ ra khách khí, đặt mông ngồi luôn xuống
giường của Tào Tháo.

Tên lính hầu đi vào châm đèn, Tào Tháo ngồi xuống cạnh

Hứa Du, lúc này mới nhìn kỹ hắn. Hứa Du trông vẫn xấu xí như
trước, dáng người gầy gò, lông mày thưa thớt, mũi tẹt, môi dày,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.