Tào Tháo không muốn để lộ quân tình, chỉ nói cho qua
chuyện: — Còn đủ dùng nửa năm.
Hứa Du đứng bật dậy: — Nếu đã đủ dùng nửa năm... Vậy
thì nửa năm nữa ta sẽ tới.
— Ấy đừng đừng... — Tào Tháo vội kẻo hắn lại.
— Ta e chẳng được lâu như vậy! — Hứa Du cười khà khà
ngồi xuống.
— Ây dà! - Tào Tháo vờ thở dài, — Tử Viễn đừng giận, để
ta nói rõ tình hình vậy, số lương thảo chỉ còn đủ dùng trong ba
tháng thôi.
Hứa Du nhếch mép cười: - Tào A Man ơi là Tào A Man, ta thấy
cái bài hịch của Trần Khổng Chương viết chẳng sai chút nào,
ngươi đúng là cái đồ gian xảo, dối trá! Ta đây có thiện ý đến giúp
ngươi, nhưng ngay cả một câu thật lòng ngươi cũng không nói ta
nghe được sao?
— Khà khà khà! Lẽ nào đệ chưa nghe câu “Binh bất yếm
trá
” hay sao? — Tào Tháo ghé sát tai hắn mà nói, cố ý nói thật
nhỏ, — Quả thật ta đây không dám giấu giếm nữa, lương thực chỉ
còn đủ dùng hơn một tháng…
— Đừng hòng giấu được ta! — Hứa Du trừng mắt, tiện tay
vơ một nắm táo khô, — Cho dù lương thực có đủ cho cả tháng đi
nữa, mùa đông lạnh giá, nuốt được cái thứ này chắc?