TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 390

Tào Phi vô cùng kinh ngạc, mấy người bọn họ tuy trong đội hổ

báo kỵ nhưng không được coi là hàng tướng lĩnh, làm sao đám đàn bà
con gái này đều gọi mình là tướng quân chứ? Cậu ta tuổi còn trẻ, thực
sự không hiểu rằng người dân vào buổi loạn ly cứ thấy tên lính nào
cũng đều gọi là tướng quân.

Đoàn Chiêu, Nhậm Phúc là hộ vệ của công tử, tuy rằng trước mắt

đều là đám nữ lưu nhưng vẫn không dám trễ nải. Bọn chúng vội vàng
chân giữ thế, miệng quát lớn:

— Tránh ra! Còn dám tới gần ta sẽ phanh thây các ngươi!
Đám đàn bà bị đá lăn lông lốc, không còn dám xông lên nữa, chỉ

quỳ dưới đất khóc lóc.

Tào Hưu hiểu ra đầu tiên:
— Xem ra chúng ta đi nhầm lung tung, vào hậu viện rồi chăng?
Lã Chiêu vốn là gia đồng của Tào gia, hiểu rất rõ tính khí Tào

Tháo:

— Mau đi nhanh thôi. Chúa công đã có lệnh không được xâm

phạm đến gia quyến họ Viên, chúng ta đi chơi nửa ngày rồi, nhân lúc
lão nhân gia chưa đến mau đi thôi.

Chu Thước lại nói:
— Hổ dữ chẳng ăn thịt con, Tào công quân pháp tuy nghiêm

nhưng lẽ đâu lại trách phạt đến công tử? Chúng ta đi dạo là việc chúng
ta, có họa gì ta xin gánh chịu!

Lã Chiêu lừ mắt nhìn tên tiểu tử ấy:
— Chức quân hầu cỏn con của ngươi có gánh nổi không?
Tào Phi từ khi xuất binh đến nay, viết quân ca rồi trọng đãi Hoa

Đà đều rất được phụ thân khen ngợi, giờ đây không tránh khỏi có chút
tự đắc, cười ha hả nói:

— Cha ta với Viên Thiệu vốn là cố nhân, mỗi người một chí

hướng cũng bởi thế sự đưa đẩy. Ta thân là vãn bối, gặp mặt gia quyến
Viên Thiệu thì có gì không được? Nếu như phụ thân có hỏi, ta tự biết
cách giải thích, cũng không cần các ngươi ai đứng ra gánh chịu cả. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.