TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 392

— Công tử tất nhiên không thích thú gì mấy món đồ này, nhưng

còn có cái hay hơn công tử chưa được thấy đấy.

— Ồ? Có thứ gì hay, dẫn ta đi xem xem.
— Được thôi! - Chu Thước quay lại tóm lấy một bà vú già, - Dẫn

chúng ta đi gặp phu nhân của các ngươi!

Bà già kia sợ hãi đến nỗi không đứng thẳng dậy được:
— Ở... ở... trong nhà...
— Hừ! - Chu Thước đẩy bà ta ngã ngồi xuống đất, rồi quay lại

tươi cười nói. - Công tử, đi theo tại hạ, chúng ta đi xem món bảo bối
thực sự!

Mọi người nghe thấy đều hồi hộp, bọn Đoàn Chiêu thì không cần

phải nói, Tào Chân mới lấy vợ, Tào Hưu trước lúc xuất chinh cũng đã
định hôn ước, món đồ hay mà Chu Thước nói tới là gì, mười phần đã
đoán được tám chín. Chỉ có Tào Phi tuổi mới mười tám, cũng không
biết là không hiểu hay giả bộ không hiểu, cứ hớn hở theo Chu Thước
vào trong. Tào Chân nắm chặt lấy Tào Phi định kéo trở ra, nhưng cậu ta
giằng tay bảo:

— Tử Đan không cần phải lo, xem một chút rồi đi ngay.
Chu Thước cáo mượn oai hùm, xông thẳng vào hậu đường, đám

nữ nhi vừa thấy sợ hãi la hét mãi không thôi, hắn rút kiếm chém một
nhát lên khung cửa, quát bảo:

— Chớ làm ồn! Ai còn dám lên tiếng nữa thì ông đây phanh xác!
Đám nữ nhi này chỉ quen sống trong thâm khuê ít khi ra ngoài,

được nuôi dưỡng đối xử chu đáo, đã khi nào thấy một kẻ cuồng đồ như
vậy? Sợ hãi bưng lấy miệng, không dám khóc thành tiếng, nước mắt
cũng phải nuốt ngược vào trong.

Tào Phi nghênh ngang bước lên sảnh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy

trong nhà bài trí lộng lẫy, đồ đạc sang trọng, đến những cái móc treo
màn trướng cũng đều làm bằng đồng, trên án bày nào là đàn nạm ngọc
bằng gỗ nam mộc

[341]

, nào là đầu hổ

[342]

bằng ngọc phỉ thúy, nào là

đỉnh hương không biết đốt thứ hoa thơm cỏ lạ gì mà hương thơm ngan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.