TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 6 - Trang 514

với ta! Bà là vợ của ta mà... Ta, ta từ nay về sau nhất định sẽ đối tốt với
bà. - Vừa nói, Tào Tháo vừa bước nhanh tới trước mặt nắm lấy hai vai
Đinh thị, - Bà đánh ta đi! Đánh ta đi! Nếu không bà mắng chửi ta, trút
giận vào ta cũng được! Từ nay bà đánh, bà mắng ta sẽ không chống cự,
từ nay ta...

— Thôi đi! - Đinh thị vùng ra khỏi tay Tào Tháo, giọng lạnh như

băng, - Ông đừng thề bồi hứa hẹn với tôi nữa, tôi sẽ không về nhà ông
nữa đâu.

— Bà nói gì... - Tào Tháo ngạc nhiên sững sờ, - Vì sao?
Đinh thị toàn thân run rẩy, vẫn không hề ngẩng đầu lên:
— Vì sao ư? Vì tôi đã nghe quá đủ những lời dối trá của ông rồi!

Tôi không bao giờ tin ông nữa. - Bà ngừng lại một chút, nói rành rọt
từng từ một, - Không chỉ mình tôi, khắp thiên hạ này còn có người nào
tin vào lời nói của Tào A Man ông không?

Tào Tháo chợt thấy đầu óc quay cuồng, lùi lại mấy bước. Câu nói

của Đinh thị như một nhát búa giáng mạnh, khiến Tào Tháo bẹp dúm
tan tành, cõi lòng tan nát. Ngay cả Tào Tháo cũng không nhớ rõ mình
đã hứa hẹn phải đối tốt với vợ bao nhiêu lần, nhưng những câu thề bồi
ấy có được thực hiện không? Đinh thị đã không còn muốn tin nữa.

Lách cách... lách cách...
Tiếng dệt vải lại tiếp tục vang lên, Đinh thị lại quay lại với công

việc của mình, vô cùng tập trung vô cùng quyết liệt, tựa hồ như chưa
từng có chuyện gì xảy ra, chưa từng có người nào bước đến. Chỉ có Tào
Mạnh Đức hồn bay phách lạc, như một kẻ bại trận đang đứng lặng ở
đó. Lúc này đây, ông không còn là một vị quyền thần đương triều, cũng
không phải là một tướng quân uy quyền hiển hách, mà chỉ là một kẻ
đáng thương bị người vợ của mình chối bỏ mà thôi. Đầu óc ông trống
rỗng, loạng choạng bước đến giữa sân, đứng lại dưới nắng chói chang,
tựa như muốn để ánh mặt trời xua tan đi cơn ớn lạnh từ trong tim bốc
lên...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.