- Sao lại không?! Anh vẫn luôn thèm khát, nhưng phải biết kiềm chế em
à.
- Tại sao lại phải kiềm chế?
- Vì anh yêu gia đình mình. Anh không muốn lầm lỗi thêm nữa.
- ...
- Anh thích em và anh biết em cũng vậy, chuyện quan hệ thể xác lẽ ra đã
diễn ra giữa chúng ta. Điều đó quá dễ dàng và đồng nghĩa với con số
không, cái khó là phải chiếm được trái tim người khác.
- Bây giờ em không biết mình phải sống như thế nào nữa, em không
muốn tìm kiếm tình cảm, em cũng không thể yêu ai nữa, đầu óc em đã mụ
mị và chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm tình!
- Anh hiểu, anh cũng từng như em. Cảm giác không biết phải làm gì anh
đã trải qua, hoặc chìm ngập trong những ngày tháng u mê, hoặc đứng nhìn
nó trôi qua trước mắt mình.
- Và anh đã làm sao?
- Anh đã lấy vợ, không phải để trốn tránh, không phải để che đậy. Lúc
anh tưởng chừng mọi người đã bỏ rơi anh, cô ấy đã đến với anh...
- Rồi sao nữa?
- Vợ anh sinh con. Lúc đó điều kì diệu đã xảy ra. Tình yêu của anh dành
cho gia đình giúp anh quên đi những buồn đau trong quá khứ. Đứa bé làm
anh quên đi những phiền muộn và day dứt.
- Nhưng anh có thật sự yêu vợ anh không?
- Có thể có, cũng có thể không, vì anh luôn mong mỏi tình yêu của một
người đàn ông khác. Nhưng có một thứ tình cảm đã gắn kết hai người lại,
đó là tình thương. Tình thương giúp anh quên đi những ích kỉ, hẹp hòi, luôn
hướng đến những điều cao cả trong mớ tình cảm nhỏ nhen của con người.