TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 107

không ai nghĩ rằng tôi là một thằng biến thái, tôi không phải hổ thẹn với bất
cứ ai, thật buồn cười. Nếu tôi ở trong một gia đình khác hẳn tôi đã bị chì
chiết, ghẻ lạnh bởi người thân. Tôi từng thèm khát được ba mẹ đánh đập và
sỉ vả, thèm khát được đối xử tệ bạc. Chỉ cái xã hội ngoài kia cho tôi điều
đó, xã hội cho tôi chọn lựa một cách sống.

- Anh mong ước một ngày được đưa vợ con đến đây, bọn anh sẽ mua

một ngôi nhà nhỏ cạnh một hồ nước yên tĩnh, xung quanh có vườn cây và
bãi cỏ.

Đột nhiên anh lên tiếng. Tôi không tiếp lời. Tôi không có ước mơ gì cho

mình sau này, tôi không nghĩ mình sẽ lấy vợ, cũng không nghĩ mình sẽ tiếp
tục phiêu lưu tình cảm với một người con trai nào đó, một người đàn ông
có vợ, một người đàn ông lỡ thì, một tay ăn chơi thứ thiệt hay một thanh
niên chập chững vào đời. Lẽ nào tôi lại đi hỏi mọi người xung quanh rằng
tôi nên làm gì lúc này, rằng tương lai tôi sẽ ra sao.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi bóng một người đàn ông quen

thuộc lướt qua trước mặt và vội vã về phía nhà thờ Sankt Knuds. Một điều
gì đó thúc giục tôi chạy theo anh ta. Tôi nghe tiếng anh gọi í ới, loãng dần ở
phía sau.

*

Đêm đó, chúng tôi làm tình với nhau trên căn gác ọp ẹp trong một căn

nhà cạnh nhà thờ Sankt Knuds. Tôi ở lại hẳn một ngày trong căn nhà ấy.

Người tình đã nấu cho tôi ăn. Anh kể về những ngày tháng anh sống sau

lần đầu tiên giữa chúng tôi. Anh bảo anh đã tìm tôi khắp nơi nhưng đôi mắt
anh tràn ngập những dối trá. Mọi thứ trở nên vô vị, tôi chợt nhận ra mình
hoàn toàn ngộ nhận, đã từ lâu tôi không còn tìm kiếm anh.

Chuông nhà thờ điểm nửa đêm, tôi khoác áo định trở về nhà trọ nhưng

còn lưỡng lự không biết vì lí do gì, tôi không biết có nên nói lời từ biệt với
anh không, hay là đợi đến sáng mai. Nhưng tôi không cầm lòng được, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.