TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 105

- Tắm rửa đi, lát nữa mình ra quảng trường trung tâm - Anh mỉm cười,

nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào.

- OK! Tắm chung không?

- Gì? Cái cậu này!!!

Đó là lần đầu tiên tôi cười thành tiếng, nụ cười thoát ra khỏi miệng cùng

hơi thở khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng.

*

Chúng tôi ra phố, trời hơi u ám nhưng Odense trông vẫn rực rỡ bởi

những dãy nhà cổ được sơn đủ màu đỏ, cam, hổ phách. Nhà cửa, phố xá,
cửa hiệu đều đầy màu sắc tươi vui như trong thế giới trẻ thơ. Dù là thành
phố lớn thứ ba của Đan Mạch nhưng Odense mang dáng vẻ của một thị trấn
cổ yên tĩnh. Người dân ở đây có mức sống cao bậc nhất thế giới nhưng
không hề thấy một tòa cao ốc hiện đại nào. Một cuộc sống thực bình dị như
những câu chuyện cổ tích ngày xửa, ngày xưa.

Quảng trường cách nơi chúng tôi trọ khoảng 15 phút đi bộ. Tôi trông

thấy những lâu đài của lãnh chúa ngày xưa được xây dựng khá khiêm tốn,
không đồ sộ mà rất thanh nhã. Các nhà thờ nhỏ xinh với lối kiến trúc độc
đáo trông như những ngọn tháp đỏ kiêu kì in trên nền trời. Gió thổi từ mặt
hồ và vườn cây làm mát lạnh cả người, nới lỏng những cảm giác căng
thẳng, bực dọc nơi phố thị ồn ào. Một nơi thực lí tưởng để nghỉ ngơi và nhớ
về những kỉ niệm đẹp.

Anh và tôi sóng đôi bên nhau, lang thang khắp các con phố, mỗi người

theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Tôi ước giá như trong cuộc đời
những giây phút bình yên như thế này kéo dài mãi, giá như trong trái tim
con người có một khoảng trống đủ lớn để dành cho những hồn nhiên vô tư.
Tuổi thơ dường như ngắn ngủi đến nỗi những ngây thơ và kỉ niệm không
thể làm niềm an ủi, không thể xoa dịu đi những vấp váp và khổ đau gặp
phải trong phần đời đằng đẵng còn lại của mình. Tuổi thơ với những câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.