Cậu nhóc đó, không ai khác, chính là Cường pê đê ngày xưa, dù bây giờ
chẳng ai gọi em bằng cái tên ấy nữa. Sau chuyện ở buổi thi thuyết trình
văn, tôi đã đề nghị Cường tập bóng rổ. Dù lúc đầu còn ngần ngại vì chưa
bao giờ chơi thể thao, thể chất lại ốm yếu, nhưng Cường dần trở nên quyết
tâm đến kì lạ với môn này. Tôi tập với em mỗi buổi sáng trong nhà thi đấu
trường, em còn tập thêm ở nhà những chiều rảnh rỗi. Thời gian đầu, mọi
người vẫn giữ ánh mắt dè bỉu và giễu cợt khi Cường chơi bóng. Nhưng dần
chính họ đã phải trố mắt ra, thậm chí cả tôi cũng kinh ngạc không kém, khi
Cường bắt đầu bộc lộ những tiềm năng ẩn giấu với trái bóng màu da cam.
Tốc độ di chuyển cùng kĩ thuật dẫn và ném bóng từ xa của Cường phát
triển nhanh tới mức tôi không ngờ tới. Em gia nhập đội bóng rổ trong vị trí
dự bị và được chơi trong tuyển chính thức khi trường tôi tham gia giải toàn
thành.
Và như một phép màu, trận chung kết năm đó, đội trường tôi đã giành
được cúp vàng sau khi đánh bại đương kim vô địch Lê Quý Đôn của năm
ngoái. Không kể sao cho xiết nỗi hân hoan và vui sướng tột cùng của đội
bóng, thầy thể dục và đám cổ động viên đang hò hét điên cuồng. Men chiến
thắng ngất ngây trong lòng khi tôi nắm chặt chiếc cúp, với những đồng đội
và bạn bè cười nói rộn rã xung quanh. Tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc
này với Cường, nhưng chợt nhận ra em đã đi đâu mất.
Tôi đưa mắt kiếm tìm giữa đám đông hỗn loạn. Và kia, ở một góc yên
tĩnh đằng xa, Cường và Huyền, người bạn gái em yêu đang đứng với nhau.
Dường như Huyền là người chủ động bắt chuyện, trông cô bé có vẻ bẽn
lẽn, còn Cường lại tỏ vẻ hết sức ngỡ ngàng. Dù không thể nghe được họ nói
gì, nhưng tôi biết chắc rằng Huyền sẽ không bao giờ nghĩ Cường là pê đê
chỉ vì giọng nói của em nữa. Kế hoạch của tôi đã thành công, Cường đã có
được điều em khao khát.
Vậy còn tôi?
Chiếc cúp trong tay tôi sao mà nặng nề đến lạ. Niềm vui chiến thắng
chợt vơi đi. Chỉ còn nỗi buồn mênh mang như vừa mất đi một thứ gì quý