TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 122

Tôi chở em về tận nhà, trên đường đi dù tôi có hỏi gì em cũng một mực

im lặng. Em gục đầu vào vai tôi, thỉnh thoảng run lên như khóc. Tôi chỉ cố
nói những lời an ủi vô nghĩa, dù biết sẽ chẳng thể nào làm lành được vết
cứa đau nhói trong lòng em. Em có thể tỏ vẻ hững hờ khi cả thế giới cười
nhạo mình, nhưng lại hoàn toàn sụp đổ khi nghe chính những lời chế giễu
quen thuộc từ người em yêu trọn trái tim.

Nhà em im ắng không một bóng người, có lẽ ba má em đã đi làm hết.

Tôi đưa Cường lên phòng, giữ chặt đôi vai gầy và nâng đầu em lên. Nỗi
bực tức không hiểu từ đâu tuôn ra, tôi nói như hét.

- Nhìn anh này! Con bé đó không xứng đáng được em dành nhiều tình

cảm như vậy, hiểu chưa? Đó chỉ là một đứa nông cạn mà thôi! Quên nó đi!

- Anh câm ngay! - Cường đột nhiên quát lớn - Đừng nói như vậy về

Huyền! Anh nghĩ anh hiểu gì về bạn ấy? Hả?

Tôi sững sờ, bàn tay níu vai em rớt xuống, buông thõng. Em chưa bao

giờ nói nặng lời với tôi như thế. Vì một người con gái khác ư? Tôi làm sao
thế này? Ghen tức? Buồn bã? Giận hờn? Tôi lấy quyền gì mà được phép có
những tâm trạng đó? Em có yêu tôi đâu...

- Em... em xin lỗi! - Cường bỗng lấy hai tay bưng mặt, nước mắt tràn ra

như suối. Người em rung lên theo từng tiếng thổn thức, dáng vẻ ấy làm tôi
đau, đau đến tận cùng. Mặc kệ lý trí, tôi ôm chầm lấy em, siết chặt. Thình
lình, Cường ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Rồi em lao đến,
bờ môi em chạm vào môi tôi. Thời gian như ngưng đọng trong giây phút
ấy. Giấc mơ bấy lâu của tôi trở thành sự thật, nhưng liệu đây có phải là sự
thật mà tôi mong muốn hay không?

- Không!

Tôi sửng sốt xô em ra, nhưng em lại nhào tới cầm lấy tay tôi, cầu xin

trong nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.