TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 121

xuống tờ giấy lẩm nhẩm bài thuyết trình. Nhìn bàn tay em run run ướt đẫm
mồ hôi mà tôi chỉ muốn nắm lấy trấn an nhưng không thể. Cuối cùng cũng
tới phần thi của Cường, em giật mình đứng dậy, tôi chỉ kịp vỗ vai em động
viên trước khi Cường bước lên sân khấu.

Tôi không rời mắt khỏi em ngay khi bắt đầu bài thuyết trình, chỉ mong

nếu em bắt gặp ánh mắt của tôi sẽ đỡ lo lắng hơn. Đúng lúc giọng em vừa
vang lên, khắp hội trường rì rầm tiếng xì xào bàn tán. Cường có vẻ lúng
túng phần đầu, nhưng em vẫn bình tĩnh tiếp tục. Có lẽ em đã chuẩn bị tâm
lý rất kĩ thời gian qua. Giọng nói trong veo, luyến láy và truyền cảm của
em dường như đã dần cuốn thính giả vào bài nói. Nhưng thảng đâu đó tôi
vẫn nghe thấy những tiếng cười rúc rích không yên.

Cường kết thúc bài thuyết trình một cách tốt đẹp. Tôi vỗ tay to nhất, cười

tươi khi em bước xuống sân khấu. Em ngượng nghịu đón nhận những tràng
pháo tay và nháy mắt với tôi.

Lúc ra về, nhiều ánh mắt hiếu kì và ngón tay chỉ trỏ hướng theo em khi

chúng tôi lấy xe ở bãi. Em giữ thái độ bình thản, tỏ ra chẳng quan tâm và
trèo lên sau xe tôi. Nhưng khi chúng tôi chạy ra cổng thì bắt gặp một đám
con gái đang đứng trò chuyện bên ngoài.

- Thằng Cường đó pêđê thật mày ạ! Vậy mà hồi cấp hai học chung với

nó có tin đồn nó thích tao nữa mới nhảm chứ! Nếu có đi đâu chung chắc
người ta kêu là hai chị em quá!

Người nói câu đó là một cô bé có mái tóc dài đổ mượt xuống bờ vai. Cả

đám con gái phá ra cười ầm ĩ. Cường nhìn sững cô bé, bàn tay vịn hông tôi
bấu mạnh tới mức tôi muốn hét lên.

- Đi đi anh... nhanh lên... - Cường nói giọng vỡ vụn như muốn khóc. Tôi

kinh ngạc ngó đứa con gái kia, rất giống với những gì Cường miêu tả về
người em thầm yêu, cũng đang học chuyên Văn ở một trường khác. Lẽ
nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.