TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 140

Lu không cười nữa, và cũng chẳng nói gì, vậy là hai tuần đã hết thật rồi

sao?

- Lu ơi!

- Ừ tao nghe nè! - Lu trả lời, giọng nghe buồn lắm.

- Tao yêu mày!

- Ừ, tao cũng vậy!

Lu chợt ôm lấy eo tôi, thật chặt, nhưng mà... làm sao điều đó có thể tiếp

tục được!

- Tao xin lỗi! - Tôi gỡ nhẹ đôi bàn tay của Lu - Tao với mày nên trở lại

người bình thường! Yêu con gái tốt hơn mày ạ, sau này còn phải lấy vợ
sinh con! Cứ coi tao như người xa lạ đi, vậy nha!

- ...

- Tao muốn đi bộ về nhà, mày cũng nên về đi, coi như chưa có gì xảy ra

hết, đừng để mình bị đối xử như sinh vật lạ!

Gằn giọng, tôi xuống xe, chạy thẳng về nhà mà không thèm ngoảnh lại

phía sau dù chỉ một lần, vì nếu làm như thế, tôi... sẽ lại yêu Lu, nỗi đau sẽ
lại trào ra mất!

Những ngày sau đó, chúng tôi lảng tránh nhau mỗi khi tình cờ đối mặt,

cả hai đã đủ xuất sắc để lạnh lùng rồi. Cuộc đời không có ngoại lệ!

...

Tôi đóng kịch thật tốt hơn một tháng trời, dù mỗi đêm cứ ngồi thẫn thờ

suy nghĩ để tìm ngoại lệ cho bản thân, nhưng vẫn không thấy một lối ra nào
cho kẻ tội đồ, đang co ro giữa bốn bức tường kỉ niệm. Đêm văn nghệ mừng
xuân của trường, tôi lang thang trong đám người đông vui, hy vọng mình
thấy khá hơn, hay chí ít là có thể cười thoải mái một lát. Ngồi xuống bồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.