TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 138

- Ừ!

Tôi phá lên cười, nhưng là giả dối, chẳng lẽ Lu không đủ nhạy cảm để

nhận ra điều này sao? Tôi giỏi che giấu cảm xúc của mình từ khi nào thế?

- Ê mày, lấy cái quần bơi đi, chiều nay đi tắm biển! Nhanh lên đó, tao

chờ ở dưới!

Năm phút sau chúng tôi bắt đầu chuyến đi, đạp xe hướng ra bờ biển, xa

khỏi khu dân cư đông đúc. Ngồi phía sau, tôi mong ngày hôm nay là mãi
mãi, con đường này sẽ dài vô tận, tôi yêu Lu mất rồi!

Trên bờ biển, có hai thằng con trai ngồi sát bên nhau, trò chuyện thật vui

vẻ, vì hết tối nay, mọi thứ sẽ trở lại như lúc chưa có gì. Bỗng Lu đứng dậy,
nắm tay kéo tôi xuống nước, hôm nay là một chiều thật đẹp. Chúng tôi như
những đứa trẻ nghịch ngợm, đuổi bắt, ôm chầm lấy nhau rồi ngã ùm xuống
mặt biển êm. Dưới nắng chiều vàng và bọt nước văng tung tóe, Lu cười đẹp
hơn cả thiên thần.

- Ê Chó, tao mới biết trò này vui lắm! - Lu bỗng nói, vuốt ngược mái tóc

ướt sũng.

- Trò gì mày, dê nhau hả? - Tôi đùa.

- Mày điên à! - Lu cười - Tao đếm một hai ba rồi lặn xuống xem đứa nào

nín thở lâu hơn!

- Tưởng gì, trò cũ rích mà mới mẻ cái khỉ gì! - Tôi cằn nhằn.

- Đó là phần một thôi! - Lu tạt nước - Xong phần này rùi tao nói tiếp

phần hai!

- Okay! - Tôi đồng ý không do dự, rồi bắt đầu đếm - Một... Hai... Ba!

Cả hai cùng hụp xuống, mở to mắt ra canh chừng đối phương. Bỗng Lu

đưa tay sang bên eo... thọc lét, tôi không nhịn cười nổi, giãy đành đạch hết
hơi bèn phải ngoi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.