TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 136

Tôi bỗng dưng vui, thở phào rồi ôm lấy Lu:

- Ừ! Chưa hết hai tuần mà!

Lu không nói thêm câu nào, cứ thế chở tôi về đến tận nhà thật chậm...

thật chậm, thậm chí còn không vượt đèn đỏ như mọi khi, cố gắng kéo dài
thời gian... nhưng đường về ngắn lắm.

- Đến nhà mày rồi nè!

Tôi xuống xe, nhìn Lu nhưng không nói gì. Cậu ấy cũng lặng im hồi lâu,

rồi bất chợt nhíu mày:

- Nhìn gì, đang đòi cái cặp kính phải không? Đi vô nhà đi, tao không có

thèm xù đâu!

- Đòi gì mày! - Tôi bào chữa - Mày làm như tao thèm lắm ấy!

- Ờ, không thèm thì thôi tao khỏi đưa! - Lu hí hửng.

- Ừ! Tốt hơn mày đừng đưa tao cặp kính đó!

Tôi đáp lại, Lu nín bặt không cười nữa, có vẻ như chúng tôi đều hiểu

mình muốn gì, và cũng hiểu điều gì đang ngăn cản hai đứa đến với nhau.
Đứng lặng một lúc, cậu ấy lại là người lên tiếng:

- Thôi mày vào nhà đi! Trưa rồi đó, còn phải ăn cơm nữa!

Tôi gật đầu, rồi quay lưng bước thật nhanh, vì ở lại thì cũng có gì xảy ra

đâu.

- Ê Chó!

- Hả! Gì! - Tôi lập tức quay lại.

- Trưa nay ba giờ tao sang nhà mày chơi đó! - Lu lại cười thật tươi.

- Ừ, biết rồi! - Tôi cũng cười, cả hai dường như trút được gánh nặng mà

chúng tôi đã đặt lên vai nhau từ nãy giờ - Về ăn cơm đi không mẹ la đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.