TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 135

Giờ ra chơi ngày hôm đó, khi vừa cuốc bộ từ căng-tin lên tới hành lang

lầu ba, đám bạn cùng lớp của Lu xôn xao ùa đến vây kín chúng tôi, lôi cậu
ấy về cuối hành lang. Trong tích tắc, tôi ngỡ mình mất Lu, muốn nắm tay
Lu giữ lại bên cạnh nhưng không đủ can đảm, chỉ biết hùa theo đám đông
xem chuyện gì đang xảy ra như những kẻ khác, có lẽ tôi không thích chơi
nổi. Bé Duyên, cô bé dễ thương nhất nhì khối mười đang đứng đợi cậu, cúi
gằm mặt xuống lá thư đang cầm trên tay, ngay cả đứa ngu ngốc nhất cũng
hiểu chuyện gì sắp sửa diễn ra, và thật khó khăn khi phải cổ vũ dù đang rất
đau lòng. Bé Duyên đỏ mặt, trao tận tay Lu. Cậu ấy từ từ mở ra xem, khẽ
cười thật hiền với cô bé, lẫn trong đám người ồn ào kia. Tim tôi đập dồn
muốn phá tung lồng ngực, chờ đợi những gì Lu sắp nói ra trong lo lắng và
sợ hãi. Và nếu như... nếu như thôi, nếu như Lu từ chối cô bé, chắc tôi sẽ rất
vui. Cậu ấy gấp lá thư lại và cẩn thận bỏ vào bao, giọng nói thật dễ chịu:

- Cảm ơn em nhiều lắm!

Ha! Thế là hết, tôi có là gì của Lu đâu mà lại dám nuôi hy vọng rằng cậu

ấy sẽ từ chối, phải quay lưng đi thật nhanh để khỏi ai chú ý đến mình, bỏ
lại Lu giữa đám đông đang vỗ tay xôn xao, vì bản thân không đủ giỏi để
giấu giếm thêm nỗi đau sắp sửa tràn khỏi đôi mắt, không chừng nó sẽ ào ra.
Tôi không muốn chơi nổi giữa đám người nhiều chuyện đang vỗ tay ầm
ầm.

- Nhưng anh xin lỗi, anh có người yêu rồi!

Tôi giật mình quay lại, ngỡ ngàng giống như bao nhiêu con mắt đổ dồn

về phía hai người. Lu xoa đầu cô bé, cười thật tươi, một nụ cười thật sự.

...

- Ê Lu, sao bữa nay mày từ chối con bé Duyên vậy?

Tôi ngồi sau xe đạp, cất tiếng hỏi khi cả hai cùng ra về sau buổi học hôm

ấy. Lu im lặng một lát, rồi đáp lại:

- Thì không phải tao với mày đang yêu nhau hả! Chưa hết hai tuần mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.