Biển khóc
Pun
Rồi một ngày, trước biển khơi hoang lạnh, em nói em phải rời xa tôi.
Tôi lặng im nhìn em, rồi nhìn biển. Sóng dệt cát, nâng lên bờ những con
nước trắng xóa bọt. Rồi rút đi, để lại dải bạc lấp lánh dưới nắng ban trưa.
Tôi hỏi em, vì sao, vì sao. Em trả lời bằng một câu không liên quan:
“Yêu nhau thì phải nghĩ đến điều tốt nhất cho nhau”.
Tôi chợt gào lên, bảo em vất hết đống tình yêu cao thượng hoàn hảo đó
đi. Thứ tình yêu đó không có thật. Tình yêu với tôi là có em, có bờ vai em
mảnh khảnh, có đôi mắt và mái tóc em dịu dàng, có những sáng chở em
đến trường, những trưa cùng nhau ăn cơm quán, mỗi chiều rảnh rỗi thả
bước giữa rừng thông tím thẫm, và những đêm ngồi kề bên nhau trên cát,
giữ cho nhau chút hơi ấm và cùng lặng ngắm mặt trăng vàng tan trên biển
lung linh.
Giọt nước mắt đọng trên mi em. Tôi hiểu em, em là người sống bằng quá
khứ. Chỉ cần tôi gợi lại những kí ức êm đẹp đó, em sẽ lại bị buộc giữ trong
vòng tay tôi. Tôi tưởng mình đã thắng.
Nhưng giọt nước mắt không lăn xuống. Em nhấp nháy mắt, nuốt đi nỗi
đau sắp tràn. Em không lao vào vòng tay tôi như mọi lần.
Em, một người con trai. Yếu đuối. Nhưng cương quyết. Vậy mà tôi đã
không nhận ra...
Có phải tôi đã để em dựa vào tôi quá nhiều, đến mức chẳng thể tin được
một ngày em sẽ không cần bờ vai tôi nữa?
“Làm sao em biết thế nào là điều tốt nhất cho tôi?”, tôi hỏi lạnh lùng.